
có thể tận mắt chứng kiến mảnh đất, bầu trời và không
gian như thế nào mà có thể khai sinh ra một người con gái thông minh, xinh đẹp
như Ngải Tình.
Những
câu nói ấm áp được thốt lên bằng sự chân thành, giúp tôi cảm thấy tự tin hơn.
Bất giác một câu hỏi hiện ra trong đầu: Không lẽ cảm tình dành cho vùng đất
Trung Nguyên của Kumarajiva bắt nguồn từ tôi ư? Nhưng sự thực là tôi không
thông minh, tôi đã đánh cắp kiến thức của người khác, kể cả thành quả dịch
thuật của Kumarajiva. Vậy mà cậu ta vẫn khen ngợi tôi có tuệ căn. Nếu ở vào
thời hiện đại, chắc chắn tôi sẽ bị kết tội vi phạm bản quyền. Thế nên, tôi cứ
cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu.
- Nhưng
mà...
Kumarajiva
cố nhịn cười khi tôi ngước bộ mặt âu sầu lên nhìn cậu ta:
- Nhưng
nếu không có vẻ mặt ngây ngô kia thì cô sẽ càng thông minh hơn...
Tên
ranh, dám trêu cả cô giáo! Tôi bật dậy định vít cổ cậu ta xuống, nhưng cậu ta
nhanh như chớp, cười ngất và né sang một bên. Tôi đuổi cậu ta chạy vòng vòng.
Rajiva tuổi trẻ chân dài, tôi già cả không bắt kịp. Nhưng tôi không tin mình
không tóm được cậu, nếu thế tôi ra đời trước cậu ta mười năm thật oan uổng quá!
Tôi kêu lên một tiếng “ui da”, rồi ngã sõng soài ra đất. Quả nhiên cậu ta vội
chạy đến, vẻ mặt lo lắng hỏi tôi có sao không. Nhân lúc cậu ta không đề phòng,
tôi đã lập tức giơ tay tóm lấy cổ cậu ta.
- Tên
ranh, từ nay về sau cấm chê cô giáo ngây ngô nhé! Như thế không gọi là ngây ngô
mà là thật thà, nhớ chưa? Tôi là cô giáo của cậu, cậu phải tôn trọng tôi, biết
chưa? Dù cậu có là Kumarajiva đi nữa, trước mặt tôi cũng phải tỏ ra ngoan
ngoãn!
Tôi lắc
mạnh chiếc cổ dài thanh tao và nhìn vào khuôn mặt đang ngày càng ửng đỏ của cậu
ta. Hình như tôi xiết tay hơi mạnh. Vội vàng buông cậu ta ra, tôi sát lại, ghé
mắt nhìn:
- Này,
tôi có mạnh tay quá không? Cậu có đau lắm không? Xin lỗi nhé!
Ánh mắt
trên khuôn mặt đỏ như gấc chín ấy lại tìm cách lẩn trốn. Cậu ta quay mặt đi,
tách tôi ra một đoạn, miệng lí nhí:
- Ngải
Tình, tiếp tục dạy tôi, được không?
Tôi lại
thở dài, tay túm cằm suy nghĩ:
- Nhưng
tôi không có giáo trình, tài liệu gì cả. “Luận ngữ” mà tôi dạy cậu đều là dựa
vào trí nhớ, mắc không ít lỗi sai. Người xưa có câu: dạy sai kiến thức chi bằng
không dạy, chớ làm hỏng học trò.
Vẫn
khuôn mặt đỏ lựng nhìn tôi, nhưng ánh mắt trở nên long lanh và khóe môi hé một
điệu cười rạng rỡ:
- Cô lo
lắng điều này ư? Có khó gì đâu!
“To
teach or not to teach, this is a question”.
Tôi
không có cách nào từ chối, nhưng lại sợ sẽ truyền đạt sai kiến thức cho cậu ấy.
Lẽ ra tôi không nên xuất hiện trong cuộc đời cậu ấy. Không có tôi, cậu ấy vẫn
có thể trở thành vị pháp sư lừng danh trong lịch sử. Nhưng nếu ngược lại thì
sao? Rốt cuộc, tôi đóng vai trò gì trong hành trình cuộc đời Kumarajiva? Liệu
tôi có tác động xấu đến cậu ấy, để rồi làm sai khác đi lịch sử? Một sự thật
hiển nhiên là cậu ấy vốn không biết nói dù chỉ một câu tiếng Hán hiện đại.
Thấy
tôi trầm ngâm hồi lâu, Kumarajiva đặt hai tay lên tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn
tay cậu lan tỏa khắp người tôi.
- Ngải
Tình, chính Phật tổ đã an bài để tôi được gặp cô, tôi thực sự trân trọng mối
duyên này. Tôi thật lòng muốn học tiếng Hán, nhưng nếu cô không muốn dạy, cũng
không sao, hãy đến Khâu Từ cùng tôi, rồi mới trở về Trung Nguyên, được không?
Trong
đôi mắt màu xám nhạt long lanh ngấn nước phản chiếu khuôn mặt ủ dột của tôi.
Tôi chỉ là một người khách qua đường, sớm muộn tôi cũng sẽ phải trở về thế giới
của mình, dù cho chiếc đồng hồ vượt thời gian đang tạm thời gặp sự cố.
Nhưng
việc tôi vượt thời gian và gặp gỡ Kumarajiva thời niên thiếu, nếu không dùng
chữ “cơ duyên” thì còn có cách giải thích nào khác nữa? Hai hàng dấu chân trên
cát của chúng tôi chỉ là tình cờ hợp thành một, khi hành trình ngắn ngủi đó qua
đi, sẽ không còn bất cứ sự gặp gỡ nào nữa. Vậy thì, việc gì tôi phải suy nghĩ
nhiều đến vậy? Chỉ cần từ nay về sau tôi thận trọng hơn trong mọi ứng xử, không
thể hiện ra bất cứ dấu hiệu mang nét đặc trưng của thời đại mình, thì tôi sẽ
không tác động và làm thay đổi lịch sử. Nhưng, điều quan trọng hơn hết thảy đó
là, tôi thực sự mong muốn được ở bên chàng trai thiên tài này mỗi ngày, để được
đón nhận và cảm nhận tình cảm nồng ấm từ cậu ấy.
- Nếu
vậy, ta đồng ý tiếp tục dạy trò.
Tôi lồm
cồm bò dậy, phủi sạch bụi trên mông:
- Thầy
trò ta cùng ôn lại kiến thức của buổi học trước.
Tôi
phải nhanh chóng sửa đổi phương thức giao tiếp bằng tiếng Hán hiện đại của cậu
ta mới được.
Cậu ta
vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, có vẻ chưa thích ứng với lối nói văn ngôn trang
trọng đó của tôi, nhưng cũng không thắc mắc, vội vàng đứng lên tìm tập giấy
nháp.
Tối hôm
sau, cậu ta xuất hiện ở cửa phòng tôi với cuốn “Luận ngữ” trên tay.
Cuối
cùng, chúng tôi cũng lên đường đi Khâu Từ. Buổi đưa tiễn diễn ra rất náo nhiệt,
dân chúng Wensu từ mọi ngả đổ ra phố chính, đứng chen chân hai bên đường. Đức
vua Wensu đích thân cưỡi ngựa tiễn đoàn chúng tôi mấy mươi dặm.
Đi cùng
vua chúa quả có khác,