
gài có vẻ hơi ngạc
nhiên. Tôi đang căng tai luyện nghe tiếng Tochari, không để ý đến ánh nhìn đột
ngột đó, nên không kịp phản ứng, bất giác nở một nụ cười ngờ nghệch. Nụ cười
chưa kịp tắt, trong tôi chợt nhen lên một cảm giác bất an, thôi thế là xong,
tôi mất điểm hoàn toàn rồi, những nghi lễ mà tối qua tôi đã được học đã biến
mất khỏi đầu tôi, không để lại dấu vết.
Đức vua
Khâu Từ cũng ở lại trong cung, nhưng ngài ngự tại một cung điện khác. Yến tiệc
buổi tối vẫn như thường lệ, được tổ chức trên đại điện, tôi cũng được tham dự.
Nhưng vì mẹ con Kumarajiva không ăn tối nên chúng tôi chỉ được uống nước suông.
Đôi mắt mở to của tôi dán chặt vào món thịt nướng trên bàn của hai vị quốc
vương, miệng nuốt nước bọt ừng ực. Không có ca nhạc, không có hát múa, buổi
tiệc chỉ là bữa cơm thân mật trong gia đình nhân dịp đoàn tụ. Tôi cảm thấy lạc
lõng, nên chẳng bao lâu, tôi bắt đầu giở trò ngọ ngoạy trên chỗ ngồi của mình.
Đột
nhiên tôi bắt gặp ánh mắt quen thuộc chiếu về phía mình, là Kumarajiva. Cậu ta
đang mím chặt môi, cố nhịn cười. Tôi liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không có
ai chú ý, sau đó bóp mũi, lè lưỡi ra chọc cậu ta, Kumarajiva khổ sở mím chặt
môi hơn nữa. Cậu quay người sang nói với hai vị quốc vương, rằng đêm đã khuya,
đức vua Khâu Từ đi đường đã thấm mệt, ngài nên về nghỉ ngơi sớm. Sau đó, mọi
người cùng nâng cốc (chúng tôi chỉ được phép uống nước) chúc tụng lần cuối, rồi
kết thúc bữa tiệc.
Tôi trở
về với cái bụng rỗng không, mắt mờ đi vì đói, vội vàng hạ lệnh cho cô hầu nữ
nấu chút gì đó lót dạ. Trong thời gian chờ đợi đồ ăn, tôi nằm im trên giường cố
gắng hạn chế tiêu hao năng lượng. Trong cơn mê man, một mùi hương ngào ngạt bất
chợt bốc lên, tôi bật dậy và nhìn thấy đôi mắt sâu như hai vực nước long lanh
ánh cười đang đứng bên giường, trên tay là một đĩa thịt nướng, thơm chết người!
Tôi kéo
vai cậu ta xuống, cảm động nói:
-
Rajiva, cậu thật tốt bụng!
Thực ra
tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cách xưng hô với Kumarajiva. Tên tiếng Phạn của
cậu ta rất khó đọc, tên tiếng Hán nghe có vẻ khách sáo. Trong các tài liệu liên
quan, thì tên cậu ta có lúc là Rajiva, có lúc là “Jiva”. Sách cổ thường gọi cậu
ta là Jiva, còn trong văn bản hiện đại thì đều viết là Rajiva. Nếu phân tích
rạch ròi, thì Kumara là họ, Jiva mới là tên. Nhưng nếu chỉ gọi là Jiva, nghe
không ổn lắm. Bởi vậy, sau khi suy đi tính lại, tôi quyết định gọi cậu ta bằng
cách của những người hiện đại, Rajiva. cậu ta cũng vui vẻ chấp nhận.
Lúc buông
tay ra tôi mới nhận thấy khuôn mặt cậu ta đỏ như gấc chín, ánh mắt ra sức tránh
né, không dám nhìn thẳng vào tôi. Bộ dạng ngượng ngùng, xấu hổ ngây thơ đó thật
đáng yêu!
Trời
đất, tôi vừa làm gì thế này! Lại vỗ một cái thật mạnh vào đầu tự trừng phạt.
Cậu ta giật mình, lo lắng hỏi:
- Ngải
Tình, sao vậy?
Nhìn
khuôn mặt đang đỏ bừng vì thẹn thùng của cậu ta, tôi bỗng bối rối. Đón đĩa đồ
ăn từ tay Kumarajiva, tôi giả đói giả khát cắm đầu gặm món thịt nướng để che đi
nỗi xấu hổ đang dâng đầy. Làm sao có thể nói để cậu ta hiểu tôi áy náy về hành
động mất kiểm soát khi nãy của mình đến thế nào. Dù cậu ta vẫn ít tuổi, tôi
cũng không thể có những cử chỉ thân mật một cách tự nhiên như ở thời đại của
tôi được. Vì dù sao có một thân phận hết sức đặc biệt và điều đó không bao giờ
có thể thay đổi.
Một lúc
sau, sắc mặt Kumarajiva mới trở lại trạng thái bình thường, cậu lấy giọng vu vơ
hỏi tôi:
- Hôm
nay chúng ta học bài gì?
Tôi thở
dài, ngừng nhai thịt:
- Cậu
mời người khác dạy đi, tôi không dạy cậu nữa đâu.
Kumarajiva
tỏ ra hết sức kinh ngạc, khuôn mặt vừa tan sắc đỏ đã chuyển sang tái nhợt:
- Vì
sao? Tôi đã làm gì sai ư?
- Cậu
không làm gì sai cả. Chỉ tại tôi không đủ trình độ để dạy cậu nữa. Cậu là
Kumarajiva kia mà!
Khi
giảng “Luận ngữ” tôi không có sách, cũng không thuộc hết. Tôi chỉ giảng cho cậu
ta những phần tôi thuộc và tất nhiên là trật tự các bài đã bị đảo lộn, một số
chỗ tôi còn không nhớ chính xác. Cậu ta vốn thông minh tuyệt đỉnh, chỉ đọc một
lần là nhớ ngay. Nếu tôi tiếp tục dạy học như vậy, trong đầu cậu ta sẽ đầy ắp
những lỗi sai. Làm sao cậu ta trở thành dịch giả kinh Phật hàng đầu Trung Quốc
được? Tôi cũng không gánh nổi tội lỗi tày trời đó. Sự nghiệp phát triển Phật
giáo tại Trung Nguyên vẫn đang trông chờ cậu ta kia mà!
- Nhưng,
nhưng mà, cô là một giáo viên rất giỏi!
Có chút
run rẩy trong giọng nói của Kumarajiva.
- Cô
giảng bài rất hay, nên tôi chỉ nghe một lần là nhớ.
- Đó là
vì cậu thông minh, không phải do tôi dạy giỏi.
Tôi
nhìn thẳng vào hai vực nước trong vắt ấy, nghiêm nghị:
-
Rajiva, cậu là người thông minh nhất mà tôi từng gặp.
Giọng
nói của cậu ta êm dịu và lôi cuốn như một vò rượu ngon được ủ nhiều năm, nhưng
khẩu khí chắc nịch:
- Ngải
Tình, cô cũng là cô gái thông minh nhất mà tôi từng gặp. Vốn hiểu biết của cô
rất phong phú và điều quan trọng hơn là, cô am hiểu sâu sắc Phật pháp. Vì có
người thầy như cô, Rajiva cảm thấy rất hứng thú với Trung Nguyên. Tôi rất mong
được đặt chân đến đó, để