
i tiếp được nữa, tôi đã biết cậu ta là ai! Tôi gõ mạnh vào đầu, sao tôi
có thể phạm một sai lầm lớn như vậy chứ!
Các
bạn, sau nhà Tần đến nhà Hán, đúng không? Cậu ta từng nói, Trung Nguyên hiện do
vua nhà Tần/Thanh cai quản, nhưng lại luôn nói với tôi về người Hán, tiếng Hán.
Nếu lúc này đang là thời đại nhà Tần trong chữ Tần Thủy Hoàng, thì vì sao cậu
ta lại gọi tôi là người Hán? Cậu ta vừa nhắc đến chữ: “Tần” thì tôi lập tức mặc
định đó là triều đại nhà Tần hiển hách trong lịch sử. Hơn nữa, xưa nay chúng
tôi đã quen với việc tự nhận mình là người Hán, nên tôi hoàn toàn quên mất
rằng, cách gọi đó xuất phát từ thời kỳ thịnh trị của vương triều nhà Hán trong
lịch sử? Thế nên, một nghiên cứu sinh chuyên ngành lịch sử là tôi đây đã phạm
phải một sai lầm không thể tha thứ.
Tất
nhiên, không thể là đời nhà Thanh, vì khi đó Khâu Từ đã trở thành quá vãng hơn
một nghìn năm. Nếu vậy, trong lịch sử Trung Quốc, còn triều đại nào được gọi là
nhà Tần không?
Có đấy!
Nhà Tiền Tần của Phú Kiên Kiến và nhà Hậu Tần của Diêu Trưởng Kiến, thực ra
tiền tố “Tiền” và “Hậu” là do người đời sau thêm vào để phân chia hai giai
đoạn, còn tại thời điểm lúc bấy giờ, người ta chỉ gọi là nhà Tần. Điều đó cho
thấy, sự thật là tôi đang có mặt ở thời kỳ Ngũ Hồ thập lục quốc. Tức là tôi đã
trở về thời đại lịch sử sớm hơn năm trăm năm so với dự tính ban đầu, kết quả
là, ở bên một nhân vật lịch sử vĩ đại suốt mấy chục ngày mà tôi không hề hay
biết.
Người
đó chính là cháu ngoại của vua Khâu Từ ở Tây Vực thời Thập lục quốc, một thần
đồng với chỉ số IQ 200, một hòa thượng với huyết thống cao quý được mọi người
sùng kính, một thanh niên tuấn tú với dung mạo thoát tục, người được đám sinh
viên ký túc xá khoa lịch sử chúng tôi mệnh danh là hòa thượng vĩ đại nhất trong
lịch sử, còn có thể là ai khác nữa?
Sách
“Tấn thư” chép rằng: “Có lần ngài thuyết giảng kinh Phật tại chùa Thảo Đường,
nhà vua, triều thần cùng với hơn một ngàn cao tăng đang cung kính lắng nghe,
Kumarajiva đột nhiên bước xuống, đến gần vùa Diêu Hưng và nói: Có hai đứa bé cứ
nhảy múa trên vai ta, hãy ban cho ta một thiếu nữ. Diêu Hưng lập tức ban cho
Kumarajiva mười cung nữ, ngay sau đó, một trong số các cung nữ đã hạ sinh hai
con trai”.
Tôi đã
vô cùng ngỡ ngàng khi đọc đoạn sử này. Quả là có một không hai. trong lịch sử,
không ít hòa thượng bị lên án bởi có liên quan đến chuyện tình ái. Hòa thượng
Biện Cơ - trợ thủ dịch thuật kinh Phật đắc lực nhất của Huyền Trang từng có
quan hệ tình ái nhiều năm với công chúa Cao Dương - người mà vua Đường Thái
Tông sủng ái nhất. Nhưng mối quan hệ đó chỉ diễn ra lén lút, giấu giếm. Sau khi
vua Đường phát hiện ra, Biện Cơ đã bị chém làm đôi.
Nhưng
đối với câu chuyện của Kumarajiva, với việc ngài công khai đòi hỏi sắc dục
trong bối cảnh trang nghiêm như vậy, thì dù ở góc độ tôn giáo hay luận thường
đạo lý, đều khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. Đó là thái độ bất chấp giới luật,
ngang nhiên thể hiện dục vọng của mình, xưa nay chưa ai dám làm như vậy. Diêu
Hưng tặng ngài cả mười cung nữ và ngài đã vui vẻ tiếp nhận. Ngài không sống
trong thiền viện như các tăng sĩ khác mà ở nhà riêng và có người cung phụng.
Ngài sống sung túc với vợ con như những người bình thường khác. Vậy mà lòng tôn
kính của người đời đối với ngài không hề giảm đi. Thậm chí, hậu thế còn hết lời
ca ngợi ngài, tiếng tăm của ngài truyền ra tận nước ngoài. Một hòa thượng như
vậy, chẳng phải là nhân vật vĩ đại trong lịch sử hay sao?
Nhớ lại
cuộc bình xét ở ký túc xá, khi đó sáu bạn đã nhất trí bầu chọn Kumarajiva, dịch
giả kinh phật nổi tiếng thời Thập lục quốc là “hòa thượng vĩ đại nhất trong
lịch sử”.
-
Cậu... cậu... cậu chính là Kumarajiva! Cậu là Kumarajiva ư? Trời ơi, cậu chính
là Kumarajiva! Cậu chính là nhân vật lịch sử lừng lẫy đó!
Tôi bối
rối đến không thốt được lên lời, đầu óc choáng váng, tâm trí rối bời. Giống như
là đột nhiên bạn gặp được thần tượng của mình vậy! Chuyến đi này quả không tồi
chút nào, tôi lại có cớ để tự hào với chúng bạn khi trở về rồi!
Một cốc
nước đặt ngay trước mặt tôi, một mảnh khăn ướt thấm nhẹ trên trán. Tôi ngẩng
lên và bắt gặp trong đôi mắt như hồ nước thu ấy vẻ lo lắng không giấu giếm:
- Trán
cô hơi nóng, hình như cô bị cảm lạnh. Ngày mai tôi sẽ căn dặn người làm sắc
thuốc cho cô.
Tôi
nhìn thấy hình ảnh tay chân mình run rẩy phản chiếu trong đôi mắt như hai vực
nước sâu hun hút ấy.
Sau khi
uống nước, tôi trở nên bình tĩnh hơn. Ngượng ngùng nở nụ cười ngây ngô:
- Tôi
vô ý quá!
Cậu ta cũng
cười:
- Tôi
chưa từng thấy Ngải Tình như vậy bao giờ. Mà cô luôn miệng gọi tôi là
Kumarajiva, đó có phải tên tiếng Hán của tôi không?
Tôi gật
đầu. Kumalajiba là tên tiếng Phạn của cậu ta, Kumala chính là Kumara. Nhưng còn
Jiba thì sao lại biến thành Jiva được nhỉ? Không biết ai đã dịch tên của
Kumarajiva sang tiếng Hán, nhưng rõ ràng nghe hay hơn tên Kumalajiba mà lâu nay
tôi thường gọi. Sở dĩ tôi không nhận ra cậu ta chính là pháp sư lừng danh
Kumarajiva, là vì tôi đã nhầm lẫn thời