
nh ấy yêu chị, nhưng vẫn một lòng hướng về
Phật tổ, nên chẳng thể hoàn tục. Chị lại quá ư lý trí, một mực thôi thúc anh ấy
đến Trung Nguyên truyền bá Phật pháp, không muốn anh ấy hoàn tục. Nếu cứ tiếp
tục như vậy, thì cho dù hai người có yêu nhau đậm sâu bao nhiêu cũng mãi mãi
không được ở bên nhau. Lữ Quang ép buộc anh ấy thành thân, tuy thủ đoạn tàn
bạo, nhưng vô hình chung đã hợp tác cho hai người, giúp hai người phá bỏ những
rào cản nội tâm.
Cậu
ta thở dài, ngừng lại, ánh mắt lênh đênh mơ hồ, một lúc sau mới dồn tụ về phía
tôi, đăm đắm:
-
Nếu buộc phải thành thân, chẳng thà thành thân với chị. Như thế anh ấy có thể
cho chị một chút danh phận.
Danh
phận ư? Tôi chưa từng nghĩ về điều này, cũng chưa bao giờ dám mơ tới. Danh
phận? Thật thế ư? Sau hôn lễ, tôi sẽ trở thành người vợ danh chính ngôn thuận
của chàng…
-
Còn nữa, tôi đã bố trí người đi đón công chúa, có lẽ ngày mai sẽ tới nơi.
-
Sao kia? - Tôi bị sặc nước, ho khan dữ dội.
-
Chị lo lắng cuống cuồng gì chứ!
Cậu
ta bật cười, vỗ nhẹ vào lưng tôi:
-
Tôi đón Hiểu Huyên - em dâu chị mà. Nếu không, trong buổi lễ, tôi làm thế nào
để cô ấy xuất hiện?
Chúng
tôi nghỉ ngơi tại cung điện dành cho hoàng thất Khâu Từ trong
thành Subash, cạnh chùa Cakra. Pusyseda là quốc sư, nên đãi ngộ
dành cho cậu ấy chỉ xếp sau nhà vua và Lữ Quang. Thời cổ đại, nơi ăn chốn ở như
thế này có thể xem là sang trọng rồi. Tối hôm đó, để che mắt người khác, tôi
vẫn ở chúng phòng với Pusyseda, nhưng cậu ta ngủ gian ngoài, tôi và Mễ Nhi ngủ
gian trong. Không biết có Phải là ảo giác không, nhưng suốt đêm đó, tôi nghe
thấy tiếng trở mình trằn trọc từ gian ngoài đưa lại.
Hôm
sau, khi tôi tỉnh dậy, Pusyseda đã đi từ lâu. Tôi ở yên trong phòng, không ra
ngoài, cả ngày trông ngóng Hiểu Huyên tới. Buổi trưa, Pusyseda trở về dùng bữa
cùng tôi. Cậu ta là người chịu trách nhiệm chính cho buổi lễ, nên rất bận rộn.
Hôn lễ sẽ được tổ chức tại chùa Cakra theo ý của Lữ Quang, trên một
khoảng sân rộng trước điện thờ chính. Phòng tân hôn là căn phòng dành
riêng cho Rajiva giữa một mảnh vườn nhỏ trong chùa.
Tôi
lặng nghe mà đắng lòng. Hôn lễ tổ chức trong chùa, phòng thiền tịnh trở thành
phòng tân hôn, khách khứa đều là nhà sư. Đây có lẽ chính là hôn lễ có một không
hai trong lịch sử.
-
Ngải Tình!
Cậu
ta xoay vai tôi lại, ghé sát vào tôi, khẽ nói:
-
Đừng nghĩ ngợi nhiều…
Rồi
như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta vội rút tay khỏi vai tôi, nét mặt ngượng ngùng:
-
Tệ quá, tôi lại quên mất quy tắc của người Hán: nam nữ thụ thụ bất thân. Thôi,
tôi đi đây.
Thấy
cậu ta luống cuống bước đi, tôi vội gọi lại. Ngập ngừng giây lát mới cất lời:
-
Cậu nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi.
Cậu
ta dừng lại, như hiểu ra vấn đề, khẽ đưa tay lên má, cười nói:
-
Trông tôi mệt mỏi thế sao?
Rồi
đột nhiên nhìn tôi đăm đăm, thở dài:
-
Ngải Tình, đừng quan tâm đến tôi như vậy, tôi sẽ hối hận đã nhường chị cho anh
ấy đấy.
Tôi
ngẩng đầu, bắt gặp đôi đồng tử máu xám nhạt ấy, bỗng nhiên bối rối.
-
Chị thật là, dễ mắc lừa quá!
Cậu
ta bật cười ha ha, rồi vừa cười vang vừa bước đi.
-
Tôi đùa đấy. Tôi đi đây, phải đi nghe ngóng tin tức của anh ấy giúp chị chứ.
Buổi
tối, Pusyseda trở về cùng với một phụ nữ Khâu Từ ăn vận lộng lẫy và mang khăn
che mặt. Khi tôi còn đang băn khoăn suy đoán, cô ấy liền bỏ khăn che mặt, thì
ra là Hiểu Huyên. Pusyseda nhíu mày thông báo, cậu ta vẫn chưa gặp được
Rajiva, chỉ nghe phong thanh, rằng chàng vẫn ăn uống đúng giờ và dành phần lớn
thời gian cho việc ngồi thiền tụng kinh. Pusyseda đề nghị tôi trao đổi trang
phục với Hiểu Huyên, sau đó trùm khăn che mặt, rồi cậu ta bí mật đưa tôi đến gặp
Đức vua và Hoàng Hậu Khâu Từ.
Bạch
Chấn và Hoàng Hậu ngự trên ngôi cao, tôi quỳ xuống bái kiến. Hoàng Hậu bước xuống đỡ tôi lên và chăm chú quan sát tôi. Hoàng Hậu đã ở vào độ
tuổi trung niên, hơi đẫy đà, gương mặt phúc hậu. Bà tháo chiếc vòng vàng trên
tay, đeo vào tay trái tôi (chắc bà thấy tay phải của tôi đã có vòng mã não).
Chiếc vòng khá rộng, lúc la lúc lắc trên tay tôi. Ngắm nghía một lát, bỗng
Hoàng Hậu thở dài, nói với tôi bằng tiếng Tochari:
-
Con ơi, theo đúng phép tắc thì phải có sính lễ cầu thân, nhưng với cơ sự này,
con gắng chịu thiệt thòi vậy. Tuy nhiên, của hồi môn của con, ta và đức vua sẽ
lo liệu chu đáo.
-
Tạ ơn Đức vua và Hoàng Hậu. Ngải Tình chỉ là một thường dân, không dám
nhận lễ vật hậu hĩnh như vậy!
-
Con đã quỳ lạy nhận ta và Hoàng Hậu là cha mẹ nuôi thì sao có thể tiếp tục giữ
thân phận của một thường dân được!
Bạch
Chấn cũng bước lại gần tôi, tháo miệng ngọc bội sư tử giắt bên mình, trao cho
Hoàng Hậu, để Hoàng Hậu gắn vào thắt lưng của tôi.
-
Hãy ghi nhớ, con là công chúa Khâu Từ, tên gọi Akieyemoti, con không còn là cô
gái người Hán trước đây nữa.
Bạch
Chấn nói câu trên với ngữ điệu đầy tức tối, ngài trút sự giận dữ vào ánh mắt
trừng trừng ném về phía Pusyseda. Cậu ta chỉ mỉm cười đáp lại như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, thái độ bất trị đó khiến tôi nhớ lại Pusyseda
ngông nghênh, ngạo ngược