
Vậy nên, sau
này, nàng phải hết sức thận trọng, kể cả với ta, nàng cũng không được tùy tiện
nói ra.
Đêm đó
tôi trằn trọc không yên. Câu nói mà các cô gái vượt qua thời gian nói nhiều
nhất là: Tôi biết kết quả nhưng không biết quá trình. Với tôi, 1650 năm so với
triều đình Mãn Thanh là khoảng cách lịch sư quá xa xôi. Những ghi chép chỉ vẻn
vẹn ngàn con chữ trong sách sử còn chẳng thể xác minh được tính chính xác,
huống hồ chỉ vài dòng súc tích về cuộc đời Rajiva trong truyện ký. Đằng sau
những con chữ ít ỏi đó là cả một quá trình như thế nào, tôi chẳng thể đoán
định.
Một
tiếng thở dài mơ hồ lướt qua trong không gian đêm, là chàng, có lẽ chàng cũng
cảm nhận được nỗi trằn trọc của tôi. Có điều, chúng tôi hiểu nhau và chỉ biết
im lặng, nằm chờ trời sáng.
Chỉ một
ngày sau, Rajiva lại bị Lữ Quang triệu gọi. Chàng vừa rời đi, lập tức có một
cung nữ mang xiêm y đến, nói rằng đây là những bộ váy áo mới nhất, cô ta còn
đập đập lên chồng váy áo, ánh mắt và động tác rõ ràng là những ám thị. Tôi tò
mò lật mở thì phát hiện thấy một mảnh vải lụa có chữ viết được nhét bên trong.
Nét chữ
Tochari gấp gáp, nghuệch ngoạc:
Hôm
qua, pháp sư khẩu chiến kịch liệt với Lữ Quang, ông ta dùng chị để uy hiếp,
huynh ấy giận quá đã lao đầu vào cột định tự vẫn, may thay có người kịp ngăn
lại. Lữ Quang đã từ bỏ ý định mua chuộc pháp sư, thay vào đó, ông ta sẽ tìm
cách hãm hại huynh ấy. Ba ngày nữa, pháp sư sẽ bị đưa đến chùa Cakra cùng đoàn
tùy tùng của Lữ Quang. Bất luận ông ta đưa ra yêu cầu gì, chị hãy khuyên pháp
sư tạm thời chấp thuận. Giờ đây, chỉ có chị mới khuyên nhủ được huynh ấy. Hãy
ghi nhớ!
Tức
giận lao đầu vào cột tự vẫn… Thì ra vết bầm tím ấy chính là… Mảnh khăn rớt khỏi
tay, chao xuống mặt đất tựa phiến lá khô. Bầu trời ngoài kia vẫn xanh ngăn
ngắt, gió nóng buổi trưa tràn vào phòng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, dính vào nham
nháp, vô cùng khó chịu.
Lữ
Quang dùng chị để uy hiếp huynh ấy.
Điều mà
chàng lo sợ nhất chính là điều này ư? Cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mơ hồ,
sống mũi cay nồng. Con người mảnh khảnh ấy sẵn sàng chống đỡ mọi nguy nan, cốt
để giữ cho tôi một khung trời bình yên. Ngải Tình ơi Ngải Tình, cô là con người
của thế kỷ XXI kia mà, còn chần chừ, do dự gì nữa, hãy tận dụng khả năng mà cô
có thể để cứu người cô yêu đi chứ!
Chàng
trở về rất nhanh sau đó, sắc mặt vẫn tái nhợt như mọi lần, nhưng ánh mắt kiên
định:
- Ngải
Tình, ông ta đã hứa sẽ trả tự do cho nàng. Ngày mai nàng có thể rời khỏi đây.
Thoáng
chút vui mừng hiện lên trên gương mặt u buồn, chàng đưa tay chạm vào má tôi, đó
là động tác thường xuyên nhất khi hai chúng tôi ở bên nhau.
- Ra
khỏi cung, nàng hãy đến chỗ Pusyseda, khi nào được tự do, ta sẽ tới đó tìm
nàng.
-
Rajava, chàng đã chấp thuận điều kiện gì để ông ta thả em?
- Ba
ngày nữa, ta sẽ cùng Lữ Quang đến chùa Cakra lễ Phật.
Tôi
quay mặt đi, kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào trào ra, lấy lại nhịp
thở bình thường, quay lại nhìn chàng:
-
Rajava, chàng vì em sẵn sàng lao đầu vào cột, Lữ Quang thừa hiểu có thể dùng em
để uy hiếp chàng, sao ông ta có thể dễ dàng thả em ra?
Tôi thở
dài, Rajiva tuy thông minh, nhưng chàng luôn tin rằng con người vốn lương
thiện, chàng không hiều về những mưu mô chước quỷ ấy.
- Chỉ
e, bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ chẳng thể tới được chỗ Pusyseda.
Sắc mặt
chàng ngày càng thảm hại, chàng cắn chặt môi, nhắm mắt bất lực:
- Ta cứ
tưởng có thể giúp nàng. Không phải ta chưa từng nghĩ đến nguy cơ ấy, nhưng ta
thực sự không biết phải làm thế nào để đưa nàng đi khỏi đây, nên ta tự thuyết
phục bản thân thử tin Lữ Quang một lần xem sao.
Chàng hướng
đôi mắt buồn thăm thẳm về phía tôi:
- Xin
lỗi nàng, ta thật vô dụng, chẳng thể bảo vệ nàng…
- Chàng
đừng lo cho em, em có cách để thoát ra khỏi đây.
Tôi dựa
vào lòng chàng, áp má lắng nghe trái tim chàng dồn nhịp gấp gáp:
- Em
đang nghĩ cách để cả hai chúng ta cùng thoát khỏi nơi này.
Chúng
tôi ngồi tựa vào nhau trên thảm trải, màn đêm buông xuống. Cung nữ bước vào
chăm đèn, Rajiva cho họ lui ra. Lúc này là tháng Chín, mùa hạ oi nồng đã đi xa,
đêm thu khí lạnh tràn vào, tựa đêm mùa đông âm độ C. Giữa cung điện mênh mông
này, chúng tôi chỉ có thể tìm thấy hơi ấm từ thân thể của nhau.
-
Rajiva, chúng ta có thể trốn khỏi đây.
Sau một
hồi tính toán kỹ lưỡng, tôi nhận thấy vẫn còn chút hy vọng.
- Em có
một thứ vũ khí, không gây tổn hại đến tính mạng, nhưng có thể khiến người ta
bất tỉnh suốt một ngày. Em còn có cả dụng cụ để vượt tường. Chỉ cần thoát ra
khỏi hoàng cung, chúng ta sẽ đến chỗ Pusyseda. Không, không ổn, không nên gây
phiền phức cho cậu ấy. Chúng ra không đến tìm cậu ấy nữa. Chúng ra có thể trộm
một con ngựa, cũng không ổn sẽ không qua được cổng thành. Hãy cứ sử dụng dụng
cụ của em để vượt tường vậy, ra ngoài sẽ tính tiếp. Chúng ta sẽ trốn đi nơi
khác. Tây vực, Thiên Trúc, Kabul, Trung Nguyên, chàng muốn đi đâu cũng được.
- Ngải
Tình, nàng đã có cách thì hãy trốn đi.
Rajiva
lắc đầu nhìn tôi đang sững s