
ì tôn giáo với nền tảng lí luận đã được
hệ thống hóa ra đời. Hầu hết các tôn giáo đều phủ nhận hiện tại và sùng bái
tương lai, thêm vào đó, theo đuổi sự vĩnh hằng đã trở thành nguyên tắc căn bản
của các tôn giáo. Thế nhưng, sinh hoạt tình dục mang lại cho con người niềm
hoan lạc không gì có thể thay thế. Bởi vậy, nếu khẳng định hoặc thừa nhận hoạt
động này, tức là khẳng định và thừa nhận niềm vui của hiện tại, mà như thế sẽ
ảnh hưởng đến tín ngưỡng và lòng trung thành đối với cách thuyết pháp nhằm mục
đích cứu rỗi linh hồn con người.
Tôn
giáo luôn sùng bái thần linh và thần linh thì luôn cao quý hơn con người phàm
tục. Tôn giáo đề cao đời sống tinh thần, trong khi người phàm trần lại thường chìm
đắm trong niềm vui ẩm thực và nhục dục. Tôn giáo không thể đứng ngang hàng với
đám người đó. Muốn đưa tôn giáo lên tầm cao, thuần túy thuộc về thế giới tinh
thần cao quý, nhất thiết phải phủ định những hoan lạc của đời sống thực tại,
đẩy nhu cầu thể xác lên tầm cao của đời sống tinh thần, khiến nó thăng hoa, để
con người sùng bái và theo đuổi nó.
Ấn Độ
giáo nghiêm cấm hoạt động tình dục và đề cao việc ăn chay. Nhưng ở Khajuraho
lại có một ngôi miếu thờ thần tình dục rất nổi tiếng. Trong ngôi miếu thiêng
ngàn năm tuổi ấy có hàng vạn bức điêu khắc phóng tác đủ mọi tư thế làm tình
khác nhau. Đó là những tư thế mà người bình thường không thể tạo ra và chỉ có
thần tiên trên trời mới được hưởng niềm lạc thú từ những tư thế đó mang lại. Ấn
Độ giáo có một câu chuyện như sau: Chàng trai trẻ nọ đắm chìm trong hoan lạc
trần thế, chẳng màng tu đạo. Thiên thần đến trách tội, chàng trai đáp, anh ta
đã được hưởng thụ mọi thứ trên đời, không cần khổ công tu hành để được lên
thiên đàng nữa. Thiên thần bèn đưa anh ta lên thiên đàng, để anh ta được thấy
những mỹ nữ tuyệt sắc, thưởng thức các món sơn hào hải vị và vô vàn điều kỳ
diệu tuyệt vời khác mà chốn trần gian không có được. Sau khi trở lại nhân gian,
anh ta không còn cảm hứng với phụ nữ chốn trần tục cũng như các món ăn tầm
thường thuộc về cõi người nữa. Thế là, anh ta quyết tâm tu đạo, sau khi chết,
anh ta đã được lên chốn thiên đường mơ ước.
- Ngày
nào cũng thấy nàng ghi chép, nàng ghi chép gì vậy?
Gắp
cuốn sổ tay, tôi nhìn Rajiva, nở nụ cười rạng rỡ.
- Ghi lại
những cảm xúc của em. Nếu một ngày kia phải xa chàng, những dòng chữ này sẽ
nhắc em nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào khi được ở bên chàng.
- Ngải
Tình, chúng ta sẽ không xa nhau…
Toàn
thân chàng run rẩy, vòng tay xiết chặt tôi tựa như người đang chới với ngụp lặn
giữa biển nước, ghì chặt lấy thanh gỗ cứu mạng vậy. Cằm chàng đặt trên vai tôi,
má chàng kề sát cổ tôi, những sợi râu lún phún cọ vào da, ran rát…
Có thể
như thế thật ư? Vì sao tôi cứ luôn có linh cảm không lành? Rajiva, chàng thông
tuệ hơn em, có phải chàng đã sớm dự cảm được dấu hiệu của phong ba sắp ập đến…
- Râu
mọc dài rồi đó, để em giúp chàng.
Điềm
báo của tai ương đã đến với chúng tôi sau hai mươi ngày bị giam lỏng. Lữ Quang
muốn gặp Rajiva. Tôi đòi đi theo, nhưng chàng không chịu, lời chàng khiến tôi
tiêu tan ý định:
- Ngải
Tình, nàng muốn Lữ Quang biết nàng quan trọng với ta như thế nào sao?
Nhìn
chàng hiên ngang bước đi, tôi không nguôi lo lắng, sợ hãi, mắt tôi giật liên
hồi. Tôi có thể đoán biết mục đích của cuộc gặp này: Lữ Quang muốn kiểm tra xem
có phải cuộc sống xa hoa, no đủ đã bào mòn ý chí của Rajiva. Tôi cũng có thể
đoán được kết cục của buổi gặp này: Rajiva vẫn kiên quyết không thừa nhận Lữ
Quang. Và tôi biết rõ hậu quả của sự từ chối ấy. Lữ Quang sẽ hạ nhục Rajiva trước
đám đông để hạ thấp quyền uy thần thánh của chàng đối với dân chúng Khâu Từ.
Không
biết đã chờ đợi bao lâu, khi chàng xuất hiện tại ngoài cửa cung điện với những
bước đi nặng nề và khuôn mặt nhợt nhạt, trái tim tôi như tan nát…
- Chàng
kiên quyết từ chối, phải không?
Rajiva
ngẩng lên, vẻ mệt mỏi, rã rời…
- Đừng
lo, ta không sao…
Tôi đưa
mắt nhìn quanh một lượt cung điện xa hoa lộng lẫy, chiến lồng son giam cầm
chúng tôi suốt hai mưới ngày qua.
- Chuỗi
ngày nhàn hạ, no đủ sắp kết thúc rồi…
Rồi
quay lại nhìn Rajiva, tôi chậm rãi nói:
- Nếu
chàng vẫn kiên trì chống cự, ông ta sẽ hết kiên nhẫn, đến lúc ấy, sẽ chỉ còn
một con đường.
Khuôn
mặt chàng bỗng nhiên tái nhợt. Chàng có thể đoán ra chiêu thức cuối cùng của Lữ
Quang không khó khăn gì.
- Nếu
không thể lợi dụng chàng, ông ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để hủy hoại danh tiếng của
chàng, hạ thấp vị thế của chàng trong lòng dân chúng Tây vực. Như thế, sức mạnh
hiệu triệu của chàng sẽ mất đi và không còn là mối đe dọa đối với ông ta nữa.
- Ngải
Tình, những điều này, ta đều đã nghĩ tới. Nhưng nếu ta chịu khuất phục, hậu quả
sẽ ra sao?
Chàng
ngước mặt nhìn bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ, gương mặt tuấn tú đượm vẻ u
buồn.
- Trăm
họ sẽ rơi vào cảnh lầm than, tai ương và chết chóc. Thà một mình ta chịu nhục,
còn hơn nối giáo cho giặc.
- Ông
ta sẽ bắt chàng cưỡi ngựa ác, bò điên trước mặt nhiều người, để chàng ngã ngựa
hết lần này đến lần khác,