
ng.
Sợ
chàng hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích:
- Nhưng
hai lần gặp gỡ trước đó, đều là tình cờ. Cỗ máy vượt thời gian vẫn đang trong
giai đoạn thử nghiệm, không ai biết chắc em sẽ trở về thời kỳ nào. Bởi vậy,
Rajiva, hai lần gặp gỡ trước của chúng ta đều là duyên trời định. Còn lần này,
là do em chọn lựa. Bởi vì em yêu chàng, nên em muốn được ở bên chàng và cùng
chàng vượt qua giai đoạn gian nan nhất của cuộc đời chàng.
Lại
tiếp tục những khoảng lặng trầm ngâm miên man. Một lúc lâu sau chàng mới buông
tiếng thở dài:
- Nếu
đã vậy, bỏ trốn hay ở lại có gì khác nhau đâu? Kết cục đều như nhau.
Chàng
hé môi cười buồn:
- Kết
cục ấy là: Ta không cùng nàng mai danh ẩn tích, mà lưu lại nơi cửa Phật, đúng
không?
Tôi
không biết phải nói sao. Tôi đã làm gì thế này? Sao tôi lại cho chàng biết
những điều đó? Sao chàng lại thông minh tuyệt đỉnh như vậy? Sao chàng có thể
nhanh chóng chấp nhận xuất thân của tôi, lại có thể lập tức suy luận ra kết cục
ấy? Tôi đã nói rất nhiều, vì tôi muốn chàng tin tôi đến từ tương lai và tôi có
đủ năng lực để bảo vệ chàng. Nào ngờ, suy nghĩ của chàng lại hướng theo chiều
ngược lại. Lòng rối như tơ vò, đầu óc – trống rỗng. Thật đúng là: cái khó bó
cái khôn!
- Nàng
từng nói ta phải gánh trên vai sứ mệnh truyền bá Phật pháp, dịch thuật kinh
văn, trọng trách này còn quan trọng hơn cả tính mạng của ta. Ngải Tình, nếu ta
bỏ trốn, ta sẽ không thể hoàn thành sứ mệnh đó, đúng không?
Tôi vẫn
chẳng thể thốt ra được lời nào. Nước mắt bất lực trào ra. Chàng thì ngược lại,
tỏ ra bình tĩnh hơn bao giờ, khiến tôi sợ hãi, toàn thân run rẩy.
- Do
vậy, ta không thể bỏ trốn. Ta phải ở lại, chấp nhận mọi nguy nan, rèn giũa thâm
tâm, hoàn thành quá trình khảo nghiệm của Phật tổ, hoàn thành sứ mệnh dịch kinh
và truyền bá đạo Phật. Đó là số mệnh của ta, số mệnh mà ông trời đã định…
Chiếc
cổ thiên nga đẹp mê hồn rướn cao, khuôn ngực phập phồng chừng như rất xúc động.
Chàng nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài trên đôi gò má gầy guộc, đọng lại nơi
chiếc cằm nhọn lún phún râu. Chàng khẽ lắc đầu, nước mắt vương trên chiếc áo
lụa rộng mà trắng đục.
-
Rajiva, em không nên nói với chàng… Em thật là ngốc, sao em lại làm vậy?
Tôi bật
khóc dữ dội, và vô cùng hối hận. Tôi đã quên chàng là người theo chủ nghĩa duy
tâm triệt để. Chàng sẵn lòng chấp nhận kết cục ấy, chỉ cần nói với chàng đó là
số mệnh sắp bày, chàng sẽ tin ngay. Nhưng tôi không cam lòng, tôi không cam
lòng…
- Ngải
Tình, nếu đã là số mệnh, thì dù nàng không nói ra cũng chẳng thể thay đổi được
gì.
Nỗi sầu
muộn trong giọng nói của chàng khiến lòng tôi băng giá. Vậy là chàng đã chấp
nhận số phận…
-
Rajiva, chàng có thể vì em, rời bỏ cửa Phật không?
Tôi chờ
đợi, tôi run rẩy. Thật không ngờ, tôi đã nói ra điều đó. Tôi luôn nghĩ sẽ giúp
chàng tìm ra điểm cân bằng giữa tình yêu và lí tưởng. Tôi đã từng dặn lòng
không được ép chàng lựa chọn. Nhưng tình thế trước mắt khiến tôi không còn thời
gian để tìm kiếm cân bằng ấy nữa. Nếu không ra đi, tôi sẽ trở thành gánh nặng
của chàng, Lữ Quang sẽ lợi dụng tôi để uy hiếp chàng. Nhưng nếu tôi đi rồi,
chàng sẽ ra sao? Tôi không thể giương mắt nhìn chàng chịu đày ải, chịu sỉ nhục.
Thế nên, dù hy vọng rất mong manh, tôi vẫn phải ra sức tranh giành với Phật tổ,
ra sức vật lộn với số phận…
- Ngải
Tình, nàng hãy đi đi, hãy trở về bên cha mẹ nàng, đừng lo cho ta nữa…
-
Không!
Tôi gào
lên thảm thiết, giọng như lạc đi.
- Cả
hai ta sẽ cùng đi, nếu không, em quyết không đi…
Chàng
đứng dậy, yên lặng hồi lâu. Ánh đèn le lói trong buổi hoàng hôn kéo bóng chàng
hắt thành vệt dài lên vách tường lạnh lẽo. Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, nước mắt
giàn giụa nhưng chẳng buồn lau đi. Sự im lặng của chàng, theo thời gian, khiến
tôi như đóng băng. Tôi không thể thua, tôi không chịu thua! Nhưng tôi biết,
mình đã thua. Đứng trước tình yêu, chỉ số IQ của tôi đã trượt dài từ một trăm
hai mươi xuống chỉ còn một nửa. Tiếp theo, phải làm gì, tôi không biết nữa! Ai
đó làm ơn cho tôi biết đi?...
- Ngải
Tình, nàng tư chất thông minh, nhân hậu, lương thiện, lại có những khả năng đặc
biệt, khác lạ. Sao trên đời lại có người con gái toàn vẹn như nàng! Kể từ khi
gặp nàng năm mười ba tuổi, ta luôn nghĩ rằng nàng là tiên nữ. Lần này, nàng
xuất hiện khi ta bị ép buộc phá giới, khiến ta càng thêm chắc chắn rằng Phật tổ
đã cử nàng đến giúp ta. Bởi vậy, ngày đêm quấn quít bên nàng, tuy phạm tội phá
giới, nhưng trong lòng vẫn còn chút an ủi. Vì ta nghĩ nàng là đệ tử của Phật
tổ.
Chàng
xoay lưng về phía tôi, bờ vai xương xương rung động, ngừng lặng hồi lâu mới
tiếp tục:
- Nhưng
giờ đây, nàng lại cho ta biết nàng không phải tiên nữ. Mọi phép màu đều được
giải thích bằng việc nàng đến từ tương lai. Thì ra nàng chỉ là một cô gái bình
thường, không phải đệ tử của Phật tổ. Nếu vậy, lần đầu phá giới có thể viện cớ
là ta bị ép buộc. Nhưng những lần phá giới tiếp theo, tự ta đã hủy hoại cuộc
đời tu hành của mình. Ta đã gây nên nghiệp chướng, Phật tổ nhất định sẽ trị
tội. Ta cảm thấy bộ