
làm trò cười cho thiên hạ.
- Chỉ
là sự đày đọa về thể xác, có gì đáng sợ đâu!
Ánh mắt
như sóng nước hồ thu nhìn tôi, nụ cười tỏa rạng trên môi:
- Ngải
Tình, nàng lại vì ta mà tiết lộ thiên cơ rồi, không sợ Phật tổ trách tội ư?
- Em
cũng chẳng còn bí mật nào để tiết lộ thêm nữa.
Mắt tôi
đã đỏ hoe, nghĩ đến sự tra tấn đó mà lòng đau như cắt. Nhưng vì sao sử sách chỉ
ghi chép vài dòng giản lược như vậy, giá mà chi tiết hơn, tôi sẽ có thể giúp
chàng đề phòng.
-
Rajiva, em chỉ biết ông ta sẽ bắt chàng cưỡi ngựa ác, bò điên, nhưng em không
biết xảy ra khi nào và ở đâu. Em cũng không biết ông ta còn sử dụng thủ đoạn
tàn bạo gì với chàng nữa.
- Đừng
lo, đó không phải điều khiến ta sợ hãi…
Tôi
ngừng lại, ngước nhìn chàng. Vậy chàng lo sợ điều gì? Chàng tránh né ánh mắt
của tôi, đăm đắm nhìn lên bầu trời xanh ngoài của sổ. Thấp thoáng vài cánh chim
bay lượn trong không trung, tự do phơi phới. Không biết khi nào chúng tôi mới
có thể thoát khỏi sự trói buộc? Không phải chỉ là sự trói buộc về mặt thể xác,
mà quan trọng hơn là sự trói buộc về tâm tình của cả hai người.
Những
ngày sau đó, cuộc sống trở nên ảm đạm hơn. Chúng tôi chẳng thể toàn tâm toàn ý
cho công việc dịch thuật như trước nữa, nhưng cả hai vẫn mỉm cười với nhau.
Những quấn quýt buổi đêm trở nên say mê, cuồng nhiệt hơn và kéo dài tưởng như
bất tận, tựa hồ mỗi lần đều là thời khắc hân hoan sau cùng của đêm trước ngày
tận thế và chỉ kết thúc khi cả hai đã sức cùng lực kiệt, sau đó, chúng tôi chìm
vào giấc ngủ say sưa trong vòng tay nhau.
Năm
ngày sau, Lữ Quang lại cho gọi Rajiva, lần này chàng đi lâu hơn. Khi chàng cất
bước nặng nề trở về, vầng trán cao rộng của chàng xuất hiện vệt sưng đỏ. Nhưng
điều khiến tôi sợ hãi không phải vết thương đó, mà là vẻ tuyệt vọng tê tái tôi
chưa từng thấy trên gương mặt chàng.
Tôi bật
dậy, đỡ thân hình rệu rã của chàng ngồi xuống, ruột gan quặn thắt. Hỏi chàng đã
xảy ra chuyện gì, nhưng chàng chỉ lặng yên, ánh mắt thẫn thờ. Tôi định đi lấy
thuốc, nhưng chàng kéo tay tôi lại.
Ánh mắt
quyến luyến ngước nhìn tôi, bàn tay vuốt ve khuôn mặt tôi.
- Ngải
Tình, khi nào được tự do, nàng hãy tới chỗ của Pusyseda, cậu ấy sẽ bảo vệ nàng
bằng mọi giá.
Chàng
đột ngột kéo tôi vào lòng, tim chàng đập nhanh bất thường.
- Phật
tổ từ bi, ngài nghe thấu lời cầu khẩn của ta, đã đưa nàng tới đây. Tuy chỉ được
ở bên nàng chưa đầy một tháng, nhưng ta mãn nguyện lắm rồi.
Những
lời nói nặng ẩn ý ly biệt ấy khiến toàn thân tôi lạnh toát. Điều khiến tôi lo
lắng nhất, điều tôi không mong muốn xảy ra nhất đã xảy ra. Tôi quay lại, nhìn
sâu vào mắt chàng, cắn chặt môi để sự đau đớn giúp tôi bình tĩnh thốt ra:
-
Rajiva, có phải, chàng định tìm đến cái chết không?
Rajiva
giật mình, nỗi sầu muộn tột cùng ngập trong mắt chàng, nhưng chàng vội quay đi
né tránh, ra sức kìm chế để đôi vai thôi run rẩy.
- Ngải
Tình đừng nói nhảm, sao ta có thể…
-
Rajiva, chàng đã quên sứ mệnh truyền bá đạo Phật, phổ độ chúng sinh rồi sao?
Tôi
ngắt lời chàng, gào lên bằng tất cả sức lực mà tôi có:
- Chàng
đã quên, ở Trung Nguyên vẫn còn vô số chúng sinh đang chìm đắm trong bể khổ
ư?... Còn em nữa, em sẵn sang từ bỏ gia đình, bất chấp bản thân bị nhiễm xạ,
vượt ngàn năm thời gian đến bên chàng, đâu phải chỉ để cùng chàng đầu gối tay
ấp vẻn vẹn một tháng thời gian.
Tôi gầm
gào, giận dữ:
- Nếu
chàng yêu em, chàng phải tiếp tục sống như thế mới vĩ đại! Tìm đến cái chết có
gì khó đâu. Nhẫn nhục chịu đựng, tiếp tục sống, để hoàn thành sứ mệnh, đó mới
là người kiên cường.
Tôi nắm
lấy cánh tay chàng, cắn thật đau. Vị mặn theo nước mắt tràn vào miệng, xót xa.
Tôi
ngẩng đầu, toàn thân chàng run lên nhưng vẫn gắng sức kìm chế. Tôi gào lên:
-
Rajiva, chàng đừng quên, sứ mệnh của chàng còn quan trọng hơn cả tính mạng!
Ánh mắt
chàng nhìn tôi, mây mù tuyệt vọng bỗng chốc như tan biến, nhường chỗ cho ánh
sáng ấm áp của hy vọng. Chàng đột ngột cười vang, cất giọng hào sảng:
- Ta
đồng ý, Ngải Tình! Tiếp tục sống, chúng ta sẽ cùng nhau tiếp tục sống.
Nhìn
lại vết hằn trên mu bàn tay, chàng gật đầu quả quyết:
- Từ
nay, ta sẽ không bao giờ nhắc đến từ “chết” nữa.
Vẻ dịu
dàng thường thấy lại trở về trên nụ cười hiền hòa của chàng:
- Ngải
Tình, nàng luôn biết cách giúp ta tỉnh ngộ.
Tôi thở
phào, nhưng ngay sau đó lại luống cuống đi tìm thuốc để bôi cho chàng. Tôi vốn
chỉ định để lại vết răng trên tay chàng, nhưng không hiểu vì sao khi nãy chẳng
thể kìm chế nổi bản thân.
- Ngải
Tình, nàng sẵn sàng từ bỏ gia đình, bất chấp bản thân bị nhiễm xạ, vượt qua
thời gian hàng ngàn năm để đến bên ta. Một ngàn năm thời gian đó có phải là
khoảng cách giữa trời và đất? Người thân của nàng đang ở trên trời đợi nàng
phải không? Còn nữa, phóng xạ là gì vậy?
Bàn tay
bôi thuốc cho chàng bỗng nhiên run rẩy, tôi ngước nhìn ánh mắt đầy thắc mắc của
chàng:
-
Rajiva…
Ngón
tay chàng khẽ đặt trên môi tôi, cánh tay còn lại dịu dàng kéo tôi vào lòng:
- Tiết
lộ thiên cơ không phải chuyện nhỏ, nàng sẽ bị Phật tổ trách tội.