
dân khắp vùng Tây vực rộng lớn. Như vậy, đại
nghiệp xưng bá ở Tây vực của ông ta sẽ không cần phải dựa vào sức mạnh vũ trang
nữa.
-
Rajiva, Lữ Quang muốn xưng bá Tây vực, nhưng sức mạnh quân sự không đủ, nên mới
phải cầu đến sự trợ giúp của chàng. Nhưng chàng không chịu khuất phục, chàng
không muốn thừa nhận quyền lực của ông ta, đúng không?
Ánh
mắt Rajiva lộ vẻ tán thưởng, chàng khẽ cúi đầu, nắm chặt hai vai tôi:
Nàng
luôn là người hiểu ta nhất. Lữ Quang muốn ta đi tuyên truyền rằng ông ta là hóa
thân của Quan Thế Âm Bồ Tát, được Bồ Tát sai phái đến để cứu độ người dân Tây
vực.
Tôi
lắc đầu. Phàm những kẻ có dã tâm cướp đoạt vương vị đều nghĩ ra một cái cớ mang
tên “điềm lành” và đều tự xưng mình là háo thân của một vị thần tiên nào đó.
Nhưng những điều thuộc về tâm linh này phải dựa vào một người nắm giữ thần
quyền giúp hắn thực hiện mưu đồ. Lữ Quang đâu biết rằng, Rajiva không phải là
Buddhasimha (Phật Đồ Trừng), nhà sư người Ấn Độ sống ở thời đại Thạch Lặc,
Thạch Hổ, chịu khuất phục nhà cầm quyền đương thời. Rajiva cũng không giống
Huyền Trang, hết lời ca tụng công đức của hoàng tộc và ra sức thiết lập mối
quan hệ mật thiết với hoàng đế. Rajiva xuất thân cao quý, từ nhỏ đã vang danh
khắp chốn, chàng coi sự tôn trọng và kính trọng của nhà cầm quyền đối với chàng
là điều hiển nhiên, bởi vậy, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng, chính trị có thể lấn
lướt và áp đặt thần quyền như thế.
- Chàng
từ chối, nên không còn cách nào khác, ông ta đã ép chàng phá giới hòng uy hiếp
chàng?
Chàng
gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Ông
ta đâu biết rằng, ta có thể phá giới, nhưng quyết không phục tùng. Ta làm vậy
không phải vì ông ta là người ngoại tộc. Nếu Lữ Quang là một bậc minh quân,
biết quan tâm chăm lo cho lẽ dân, ta nhất định sẽ ủng hộ ông ta. Nhưng ông ta
lại là một kẻ tàn bạo, hoang dâm, ngu muội, lòng dạ ích kỷ, hẹp hòi, chưa bao
giờ biết mưu lợi cho dân. Nếu ta công nhận quyền lực của Lữ Quang, sẽ gây hại
không chỉ cho hơn mười vạn dân Khâu Từ, mà thậm chí cả mấy chục vạn dân Tây
vực… Ngải Tình, nàng biết không, ông ta đã chôn sống hai vạn binh sĩ người
Khoái Hồ ngay cả khi họ đã đầu hàng.
Nỗi
bi phẫn khiến gương mặt chàng trở nên ảm đậm, chàng giận dữ nắm chặt tay lại:
- Chém
giết lẫn nhau trong chiến tranh đã là tội lỗi tày trời, vậy mà ông ta còn chôn
sống cả những người đã giơ tay chịu trói. Ông ta đã tước đoạt mạng sống của hai
vạn người. Loại người như ông ta đời đời kiếp kiếp cũng không thể được siêu
thoát. Nếu ta lại đi tiếp tay cho giặc, hại đến muôn dân, thì sao xứng là đệ tử
nhà Phật?
Đào
hố chôn người là thủ đoạn phổ biến nhất sau mỗi cuộc chiến tranh trong thời kỳ
Thập lục quốc. Số lượng binh sĩ bị chôn sống thường lên đến vài chục ngàn
người. Bởi vì các cuộc chiến tranh xảy ra trong thời kỳ này, hầu hết đều là
cuộc chiến giữa các tộc người khác nhau.
“Không
cùng dòng tộc, ắt sinh khác lòng”, đào hố chôn người có thể làm hao tổn nghiêm
trọng lực lượng của đối phương, lại vừa có thể trừ hậu họa. Sự kiện chôn sống
người thảm khốc nhất diễn ra trong trận chiến ở dốc Tham Hợp, quân Bắc Ngụy đã
chôn sống năm vạn binh sĩ Hậu Yên. Năm thứ hai sau trận chiến dốc Tham Hợp,
người anh hùng Mộ Dung Thùy đã thân chinh cầm quân đi báo thù, khi ngang qua hố
chôn người ở dốc Tham Hợp, ông cùng tướng sĩ đã khóc thương thảm thiết, sau đó
ông bị nôn ra máu, bệnh tình ngày càng nguy kịch và không lâu sau thì mất, kết
thúc cuộc đời oanh liệt, đồng thời kết thúc vương triều Hậu Yên hùng mạnh.
Ngày
trước đọc sách sử, mỗi khi đến đoạn thảm khốc, tôi thường rơi nước mắt, nhưng
chẳng thể so sánh với nỗi sợ hãi của ngày hôm qua, khi tôi được tận mắt chứng
kiến hố chôn người khủng khiếp ấy. Khi những con số biến thành hàng chồng thi
thể đẫm máu, tôi mới cảm nhận được sự khốc liệt, khủng khiếp của chiến tranh
đằng sau những con chữ vô cảm. Những gì tôi trải qua ngày hôm qua khiến tôi hạ
quyết tâm sẽ không thờ ơ trước mọi sự. Nếu có thể ngăn chặn thảm kịch, tôi sẽ
không ngại thay đổi lịch sử. Làn sóng nhiệt huyết trào dâng trong tôi, tôi đưa
mắt ngước nhìn người đàn ông cương nghị, nho nhã trước mặt mình. Lần đầu tiên
tôi được chứng kiến một Rajiva kiên cường như vậy khi đối mặt với quyền lực.
Người tôi yêu, giờ đây, cũng là người mà tôi kính phục nhất.
Tôi
nắm lấy bàn tay chàng, nhìn chàng, nở một nụ cười rạng rỡ:
- Chàng
nhớ nhé, dù chàng quyết định thế nào, em sẽ luôn ủng hộ chàng.
Chàng
đặt tay mình lên tay tôi, truyền cảm xúc cho tôi:
- Trước
khi nàng xuất hiện, ta chẳng sợ gì cả. Ta thậm chí đã nghĩ, nếu bị dồn đến chân
tường, ta sẽ tự vẫn…
- Đừng!
Tôi
hoảng hốt đặt tay lên môi chàng:
- Xin
chàng đừng nói những lời như vậy. Em sẽ
bảo vệ chàng.
Nụ
cười ngọt ngào tỏa rạng gương mặt chàng, chàng đặt tay tôi vào lòng bàn tay ấm
áp của mình, dịu dàng nói:
- Nhưng
nàng đã trở về, ta không còn ý nghĩ đó nữa... Nàng còn nhớ bài giảng của nàng
về “Mạnh Tử” không? “Vậy nên khi muốn trao trọng trách cho một người, ông trời
sẽ tạo ra muôn vàn thử thách,