
oa của ngài.
Lữ
Quang cất tiếng cười thỏa mãn, không giấu diếm, hắn có vẻ rất hài lòng.
- Làm
người thì nên tận hưởng niềm hoan lạc ấy, tụng kinh niệm Phật nhiều có gì vui
thú đâu! Nếu ta không ra sức tác hợp, e là kiếp này pháp sư chẳng thể được
thưởng thức mùi vị của niềm vui sướng tột độ ấy!
Vốn
đã có sự chuẩn bị từ trước, rằng đến gặp ông ta là để nghe những lời nhục mạ
chẳng kiêng nể gì ai, nhưng khi những lời ấy vang lên bên tai mình, tôi có cảm
giác ghê tởm như ăn phải ruồi nhặng. Tôi lén quan sát Rajiva, mặt chàng hơi
biến sắc, nhưng dáng vẻ vẫn đạo mạo, điềm tĩnh. Tôi ngậm ngùi nuốt giận, ai bảo
chúng tôi là những kẻ yếu thế cơ chứ!
Lữ
Quang đưa ánh mắt cú vọ sang phía tôi:
- Thì ra
pháp sư cũng giống ta, chỉ thích những thiếu nữ yêu kiều, duyên dáng người Hán.
Trong phủ đệ của ta ở Trường An đã thu nạp không ít phụ nữ Hán, ngày sau có dịp
đến Trường An, ta nhất định sẽ tặng ngài vài nàng.
Rajiva
vẫn lặng thinh không đáp, môi mím chặt, lưng vươn thẳng. Tuy khoác trên mình bộ
y phục dân dã, nhưng vẻ ung dung, tĩnh tại trong mắt chàng, khí chất thanh cao,
thoát tục của chàng khiến cho một kẻ thô thiển, kệch cỡm như Lữ Quang trở nên
nhỏ bé hơn vài phần.
Thấy
Rajiva lặng yên không đáp hồi lâu, chừng như bực tức, Lữ Quang đằng hắng vài
tiếng:
- Mấy
ngày tới pháp sư cứ an tâm nghỉ ngơi trong cung, ta sẽ cho người đến hầu hạ
pháp sư chu đáo.
Rồi
ông ta lại giả bộ tử tế, quan tâm:
- Pháp sư
có thiếu thốn gì không?
Rajiva
khẽ cúi người, hai tay chắp lại, điềm tĩnh đáp lời:
- Tôi rời
chùa đã lâu, lòng đầy lo lắng. Nếu tướng quân cho tôi trở về chùa Tsio – li
hoặc chùa Cakra thì tôi rất cảm ơn.
- Pháp sư
không cần phải vội, ta còn rất nhiều vấn đề về Phật pháp muốn thỉnh giáo Pháp
sư mà!
- Những
vấn đề Phật pháp của ngài, tôi đây không đủ sức giải đáp.
Rajiva
tỏ ra cương quyết không nhượng bộ:
- Tôi là
người xuất gia, không màng thế sự. Tướng quân giam giữ tôi cũng chỉ có thể ép
tôi phá đi thân giới, tấm lòng hướng Phật của tôi, ngài chẳng thể lay động
được. Những điều tướng quân kỳ vọng ở tôi, e là tôi chẳng thể giúp gì cho ngài,
mong ngài sớm từ bỏ ý định đó đi.
Tôi
cảm thấy hết sức băn khoăn, lẽ nào Lữ Quang ép buộc Rajiva phá giới chỉ vì một
vụ cá cược? Nhưng tôi nhanh chóng xua đi mối nghi ngờ đó, để ngẩng lên nháy mắt
với Rajiva, ra hiệu cho chàng đừng kích động Lữ Quang.
Ông
ta quả nhiên nổi trận lội đình, gầm rít lên những tiếng ghê rợn:
- Người
giỏi lắm! …
Nhưng
Lữ Soạn đã kịp kìm ông ta lại. Hắn thì thầm nhỏ to vài câu gì đó vào tai Lữ
Quang, sắc mặt ông ta trở nên thâm hiểm khó đoán, lấy hơi một hồi lâu ông ta
mới giữ được bình tĩnh.
- Mấy
ngày qua chắc pháp sư đã thấm mệt, ngài nghỉ ngơi đi.
Giọng
nói của ông ta không có vẻ gì là thân thiện, tử tế.
Đêm qua
pháp sư đã giúp ta thắng cược, giành được các mỹ nữ ở hậu cung Khâu Từ, lát nữa
ta sẽ chọn vài cô xinh đẹp, mỹ miều để tặng pháp sư.
Rajiva
liếc sang tôi, rồi quay ra cung kính nói:
- Tướng
quân khỏi cần nhọc lòng, Rajiva tu hành đã nhiều năm, nội tâm trong sạch, lòng
ít ham muốn, tôi không cần mỹ nữ nào nữa cả.
Chàng
ngừng một lát, nói tiếp:
- Mong
tướng quân đoái thương những người phụ nữ đó!
Lữ
Quang cười ha hả:
- Pháp
sư quả là người giàu lòng từ bi.
Rồi
quay sang nhìn tôi.
- Thiếu
nữ người Hán ở Khâu Từ không có nhiều, chờ khi ta tìm được nàng nào ưng mắt, sẽ
tặng cho pháp sư.
Rajiva
làm mặt nghiêm nghị, lặng thinh không đáp.
-
Rajiva, Lữ Quang đã thắng cuộc, vì sao vẫn muốn giam giữ chàng? Ông ta muốn gì
ở chàng?
Lựa
lúc không có ai, tôi vội hỏi chàng câu hỏi quẩn quanh mãi trong đầu kể từ lúc
gặp Lữ Quang đến khi trở về căn phòng giam giữ chúng tôi lúc trước.
- Ngải
Tình, nàng có biết thất bại thảm hại của nước Tần trong cuộc đại chiến với nước
Tấn không?
Tôi
biết chứ và tôi tin hầu hết người Trung Quốc đều thuộc làu lịch sử về trận
chiến đó. Đêm trước cuộc chiến, Phù Kiên vẫn còn là một bậc quân vương thành
công nhất trong thời kỳ Thập lục quốc. Luận về cương vực, về cơ bản, lần đầu
tiên Phù Kiên đã thống nhất toàn miền bắc Trung Quốc (lãnh thổ rộng lớn hơn
thời kỳ của Thạch Lặc rất nhiều). Luật về phẩm cách, có thể xem Phù Kiên là một
vị vua nhân từ hiếm có trong thời đại loạn (mà hầu hết các đấng quân vương đều
là hôn quân). Luận về chính sách dân tộc, trong thời kỳ “không chung dòng tộc,
ắt sinh khác lòng”, phương châm của ông hết sức tiến bộ: hòa hợp dân tộc, không
giết hại lẫn nhau. Nhưng trận đại chiến ở Phì Thủy đã làm thay đổi cục diện,
thậm chí đã “đưa tang” nhà Tiền Tần vốn rất hùng mạnh trước đó.
Cuộc
chiến kỳ lạ ấy vừa mới xảy ra một năm trước thời điểm tôi có mặt ở đây, vào
tháng Mười một năm 383. Mức độ chênh lệch về lực lượng quân sự hai bên trong
cuộc chiến này được đánh giá là kỳ lạ nhất trong lịch sử Trung Quốc: 87:18.
Tính chất hoang đường của toàn bộ quá trình diễn ra cuộc chiến khiến không ai
có thể tin nổi. Bên giành thắng lợi không hề nắm chắc phần thắng, cũng không
hiểu do đâu mà chiến thắng. Bên thu