
đến tận hông. Trang phục kiểu này
rõ ràng mặc vào là để quyến rũ người khác mà! Thôi, tôi cứ mặc lại bộ Hán phục
mà phu nhân của Pusyseda chọn cho tôi vậy!
Rón
rén bước ra từ buồng tắm, đang thấp thỏm lo âu không biết tình hình tối nay sẽ
ra sao, tôi đã thấy Rajiva ngồi thiền tụng kinh trên thảm, vẻ mặt bình thản. Có
lẽ do tôi quá căng thẳng đó thôi!
Nghe
thấy tiếng động, Rajiva mở mắt nhìn tôi, mặt chàng bỗng ửng đỏ, chàng khẽ cúi
đầu:
- Đêm nay
nàng ngủ trên giường lớn, ta sẽ ngủ giường nhỏ.
Chiếc
giường lớn trang trí lộng lẫy đặt ở vị trí bắt mắt nhất, màn màu hồng rủ xuống
điệu đà, dưới ánh đèn lung linh, càng trở nên mê hoặc lạ thường. Hai má nóng
bừng, tôi bước tới một góc của chiếc “giường mỹ nhân” [27'>. Chiếc
giường vô cùng tinh xảo và xinh đẹp, rộng đủ hai người nằm.
- Em sẽ
nằm giường nhỏ.
Không
chờ chàng đáp lời, tôi vội vàng kéo chăn trùm đầu, xoay mặt vào tường, nhắm mắt
lại. Hồi lâu vẫn thấy sau lưng không có động tĩnh gì, nhưng tôi có thể cảm
nhận được, chàng đang đứng rất gần tôi. Lòng bàn tay bỗng nhiên đổ mồi hôi, tôi
bồi hồi không hiểu mình đang ngóng chờ điều gì.
Rất
lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên, xa dần, nhỏ dần và kết thúc
bởi tiếng cánh cửa khép lại. Tôi mở mắt, quay đầu nhìn, chàng đã ra khỏi cung
điện. Bên ngoài là một khoảng sân vườn nho nhỏ, cũng nằm trong phạm vi đi lại
tự do của chúng tôi.
Tôi
lờ mờ đoán ra dụng ý của chàng, nên không dám đi theo, sợ khuấy động không gian
thanh tịnh của chàng. Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại. Kể từ khi quay lại khu vực thực
nghiệm cho đến đêm qua, chưa đêm nào tôi được ngon giấc. Thần kinh căng lên như
dây đàn. Phía trước còn cả một chặng đường dài đầy trông gai đang chờ đợi, bởi
vậy tôi phải nghỉ ngơi.
Nghĩ
vậy, tôi thấy nhẹ nhõm hơn, giấc ngủ say sưa ập tới. Trong cơn mê man, dường
như tôi cảm nhận được một sự tiếp xúc khẽ khàng trên trán mình và một âm thanh
nhẹ như gió thoảng bên tai:
- Ngủ
ngon nhé, mấy ngày qua thật tội cho nàng!
Tôi
ậm ừ đáp lời trong vô thức, xoay người, hình như tôi gối lên một vậy gì đó rất
thoải mái và thế là lòng phơi phới, tôi bay đi tìm Chu Công[28'>.
Trước
mắt tôi là một khuôn mặt rất bự với hai hàng lông mày dài, chiếc cằm thuôn
nhọn, đôi mắt khép chặt, hơi thở đều đều lướt trên mặt tôi. Tôi giật mình, bật
dậy, cánh tay từ trong chăn vung ra mạnh quá, đập vào người chàng. Chàng co
người lại phía sau, lúc mở mắt, chàng khẽ rên lên vì đau điếng, nhưng vẫn nằm
yên và rồi khép chặt mắt lại.
- Chàng
có sao không?
Tôi
nhổm dậy, không biết khi nãy đã đập tay vào đâu, chàng xuýt xoa, có vẻ rất đau
đớn.
- Không
sao.
Chàng
cắn môi, mắt vẫn nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, sau đó nghiêng đầu sang một bên:
- Nàng
dậy trước đi.
Tôi
vẫn nằm yên trên giường, vậy là chàng đã không ngủ trên chiếc giường to rộng
đằng kia mà chạy đến chỗ tôi.
- Sao
chàng lại ngủ ở đây?
Tôi
cất giọng lí nhí hỏi chàng.
- Giới
luật nhà Phật quy định, ta không được ngủ trên giường to chiếu rộng. Nhưng thấy
nàng ngủ say sưa, không nỡ đánh thức nàng, nên cả đêm đành nằm như vậy.
Tôi
nhớ giới luật đó, vì chàng từng nhắc đến. Không biết chàng có căng thẳng giống
tôi trong đêm đầu tiên nằm bên chàng hay không? Không biết chàng ngủ có ngon
không? Bao nhiêu câu hỏi quẩn quanh trong đầu, bao suy nghĩ miên man, đan xen,
dồn lại thành một cảm giác ấm áp, đột nhiên tôi thấy buồn cười. Tôi muốn chọc
chàng:
- Chỉ là
cái cớ, đúng không? Nhìn chàng là em biết.
Chàng
quay đầu lại, thấy tôi cười, khuôn mặt càng đỏ lên gay gắt, hàng mi rủ xuống,
những âm thanh lí nhí thoát qua kẽ răng:
- Nàng…
bị nàng phát hiện ra rồi! Cả đêm như vậy… ta không thể tĩnh tâm tụng niệm…
-
Tôi ngẩn ngơ, ý chàng là…
Ánh
mắt tò mò lướt trên người chàng, tuy phủ kín chăn, nhưng vẫn có thể nhận ra sự
bất thường. Tôi chỉ muốn chui xuống một cái hố nào đó ngay lúc ấy.
Tôi
biết sức chịu đựng và kìm chế của chàng là phi thường, không ai sánh nổi, vì cả
đêm chàng không hề đụng vào tôi. Nhưng phải kìm chế bản thân suốt đêm dài như
vậy, phải chăng chàng đã rất khổ sở?
Tôi
lấy hết can đảm, khẽ hỏi:
- Chàng…
có muốn không?
Chàng
tròn xoe mắt nhìn tôi vẻ kinh ngạc, sau đó thì phấn chấn, hồ hởi nhổm dậy, áp
sát vào người tôi. Đôi mắt màu xám nhạt, thường ngày trầm lắng như mặt nước hồ
thu, lúc này bỗng nhiên nổi sóng. Hơi thở gấp gáp, chàng run rẩy tìm môi tôi,
nhưng nửa chừng bỗng nhiên dừng lại, đổ người xuống, nghiêng đầu ảo não:
- Không
được…
Chàng
nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ:
- Nàng sẽ
ra máu… và sẽ bị thương lần nữa…
Tôi
ngẩn người, thì ra chàng cố kìm chế không chạm vào người tôi là vì điều này.
Sao chàng có thể thuần khiết như vậy! Bảy tuổi đã xuất gia, tuy tiếng tăm lừng
lẫy khắp chốn, nhưng đó chỉ là thành tựu của chàng trong lĩnh vực Phật học. Khi
chàng bước lên bục cao, chàng là bậc danh sư lỗi lạc trong con mắt của hàng vạn
người, sự thông tuệ của chàng không ai sánh kịp. Nhưng về vấn đề tình dục,
chàng hầu như không có một chút kiến thức nào. Có lẽ trong suốt ba mươi lăm năm