Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328590

Bình chọn: 8.5.00/10/859 lượt.

m lại mười năm mòn mỏi, vò võ ấy, ta

không muốn phải chịu đựng thêm nữa. Trở thành bậc danh sư, đạt đến đỉnh cao tu

dưỡng, nhập Niết Bàn thì sao chứ, không có nàng ở bên, ta cũng chỉ như một thân

xác vô cảm, không có linh hồn mà thôi. Đời sống ấy có gì đáng sống đâu!

Chàng

rời khỏi bờ vai tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nâng cằm tôi lên, để ánh

mắt lạ kỳ của cháng phủ lên gương mặt tôi:

-

Có nàng ở bên, ta cam tâm tình nguyện bị đẩy xuống tầng địa ngục sâu nhất – địa

ngục vô gián.

-

Chàng đừng quên, luôn có em bên chàng...

Mười

ngón tay đan vào nhau, chúng tôi ôm nhau và hôn nhau mãi miết, hôn cho nhau cạn

những giọt lệ tràn mi, nhưng những nụ hôn ngọt ngào ấm áp ấy chỉ càng khiến

những dòng nước mắt tuôn trào. Cuộc đời còn mấy lần mười năm nữa để uổng phí?

Bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi sẽ trân trọng mỗi giây mỗi phút...

Không

biết chúng tôi đã khóc với nhau bao lâu.

Rồi

chàng đột ngột buông tôi ra, ngẩng đầu thở dài:

-

Chàng sao vậy?

-

Không ngờ sau khi cởi bỏ được nỗi day dứt quyện chặt trong tim suốt hai mươi

năm qua lại khiến ta đau đầu đến vậy?

Tôi

bật cười:

-

Đó là vì chàng bị ép uống rượu.

Tôi

đưa bát canh đặt trên tủ cho chàng.

-

Đây là canh giã rượu, chàng uống ngay lúc đầu thì đã không sao cả. Rajiva

kinh ngạc nhìn chiếc dao cạo râu Gillette trên tay tôi. Khi đi dạo phố với bạn

bè và thấy họ mua tặng bạn trai mình, trong phút xúc động tôi đã mua nó. Cứ ngỡ

sẽ chẳng còn cơ hội để tặng Rajiva. Lẽ ra phải có kem bôi đi kèm với bộ dao cạo

râu này, nhưng vì sợ nhiễm phóng xạ, tôi đã không mang theo.

Cố

nhiên là Rajiva không biết sử dụng. Tôi để chàng ngồi xuống, thấm nước ấm vào

khăn mặt rồi đắp lên cằm chàng để những sợi râu trở nên mềm hơn. Tôi dặn chàng

ngửa cổ lên và không được động đậy, sau đó nhẹ nhàng kéo chiếc dao cạo lướt

trên cằm chàng. Tôi đã học được “ngón nghề” này từ từ các chuyên gia nam ở khu

vực thực nghiệm. Chàng nhìn tôi chăm chú, bóng tôi in trong đáy mắt sâu hun hút

của chàng, tim đập rộn ràng. Làn da của chàng trơn mượt, mỗi lần chạm vào, tâm

trí tôi bỗng trở nên bấn loạn. Sợ thiếu tập trung sẽ khiến chàng bị thương, tôi

cố gắng định thần lại, giữ cho bàn tay vững vàng, xử lý gọn gàng đám râu ria

mọc lởm chởm lâu ngày.

Sau

khi cạo rửa xong xuôi, khuôn mặt chàng sáng sủa hẳn lên. Khi tâm trí tôi còn

đang mê mẩn với vẻ thanh tú của gương mặt chàng thì trống bụng bỗng đổ liên

hồi. Đã ba giờ chiều và tôi chưa có một hạt cơm nào trong bụng từ tối qua đến

giờ. Tôi đỏ mặt xấu hổ, nhưng chàng đã nắm tay tôi, cười dịu dàng:

- Chúng

ta ăn cơm thôi…

Chúng

tôi ngồi đối diện nhau, cơm canh đã nguội ngắt nhưng tôi vẫn thấy ngon miệng lạ

thường. Tôi vừa ăn vừa nhìn chàng, nụ cười ngây ngô không lúc nào tắt trên môi.

Chàng mỉm cười rạng rỡ đáp lại, mười năm sương gió để lại vết dấu trên khóe mắt

và vầng trán chàng, khi chàng cười, những nếp nhăn càng hiện rõ, tôi ước gì

mình có thể xóa đi những dấu hiệu mỏi mòn của tuổi tác, tháng năm ấy. Tôi không

muốn lại phải trải nghiệm mười năm đằng đẵng của chàng bằng vài tháng ngắn ngủi

của mình nữa, lần này, tôi muốn được cùng chàng đi trọn con đường đời.

- Còn đau

không?

Xong

bữa, chàng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên lưng tôi, vẻ xót xa dâng lên trong

mắt. Tôi lắc đầu, nếu không nhờ một roi ấy, có lẽ chàng chưa thể bước ra khỏi

những trăn trở nội tâm. Vì vậy, tôi không hề thấy đau.

Gương

mặt chàng bỗng đỏ bừng, chàng cúi đầu khẽ hỏi:

- Để ta

xem được không?

Tôi

sững người, mặt mũi nóng ran, một xúc cảm kỳ lạ len lỏi trong tim. Do dự một

lát, vẫn thấy chàng nhìn tôi chăm chú, tôi xoay người ngồi xếp bằng trên nền

nhà, vén mái tóc sang một bên, thả áo xuống thắt lưng.

Chàng

ngồi phía sau, nhìn hoài mà không lên tiếng. Tôi cảm thấy vô cùng bối rối khi

phơi làn da trần trước mặt chàng, chỉ muốn nhanh chóng kéo váy lên, nhưng bàn

tay chàng đã nhẹ nhàng giữ lại.

Chợt

một cảm giác lành lạnh, chộn rộn nơi sống lưng, là bàn tay chàng đang dịu dàng

lướt trên vệt roi quất ấy. Theo sau đó là đường môi ướt át nhưng ấm nồng của

chàng gắn trên lưng tôi, từ đầu đến cuối vết thương, nụ hôn dài miên man ấy

khiến toàn thân tôi rung động.

- Ngải

Tình…

Bờ

môi chàng kéo riết đến vành tai tôi, giọng nói trầm ấm, mê hồn cất lên:

- Ta sẽ

không để nàng bị thương nữa.

Không

gian quanh tôi tràn ngập dư vị nồng nàn, tôi bỗng cảm thấy căng thẳng, mồ hôi

lấm tấm trên cánh mũi.

Cánh

cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi giật mình, vội vàng chỉnh lại y phục. Chúng tôi

đã quên mất nơi này vốn là một nhà giam và người khác có thể ra vào bất cứ lúc

nào. Nhưng thân hình cao lớn của Rajiva đã che chắn cho tôi.

Tên

lính gác cửa người Đê thò đầu vào bẩm báo:

- Pháp

sư, Lữ tướng quân mời ngài đến gặp.

Lữ

Quang không nói muốn gặp tôi, nhưng vì lo lắng cho Rajiva, tôi chủ động đi theo

chàng. Vẫn là đại điện to rộng ngày hôm qua, vẫn là đám con cháu bất nghĩa đang

đứng vây quanh ông ta.

- Pháp

sư, hương vị của đêm qua không tồi chứ? Thằng con ta đã tận mắt chứng kiến

khoảnh khắc thăng h


Old school Swatch Watches