Polaroid
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328603

Bình chọn: 8.5.00/10/860 lượt.

ộng

mãnh liệt, nước mắt chàng thấm ướt vai áo tôi. Không biết đây là lần thứ bao

nhiêu chúng tôi khóc trong vòng tay nhau? Em không đành lòng thấy chàng khóc...

-

Ngải Tình, ta không trừng phạt bản thân vì đã phá giới. Thân xác, chỉ là lớp vỏ

bọc bên ngoài. Giáo lý Phật giáo Đại Thừa không quy định ngặt nghèo về chuyện

đó. Huống hồ, lần này là do ta bị ép buộc. Nhưng ta phải hối lỗi với Phật tổ,

và trái tim ta đã “phá giới” theo thân xác ta rồi...

Chàng

khẽ đẩy tôi ra, những ngón tay nhẹ nhành lướt trên má tôi, nỗi đau khổ phủ một

màu ảm đạm lên gương mặt thanh tú.

-

Không đúng. Trái tim ta không phải phá giới từ đêm qua, mà mười một năm trước, hai

mươi năm trước đã phá giới rồi. Thuở thiếu thời gặp nàng, trái tim ta đã khôn

nguôi thổn thức. Sau khi nàng ra đi, ta không hiểu vì sao mình lại lặng lẽ phác

họa chân dung nàng, hết bức này đến bức khác. Rồi khi ngắm nhìn tượng Phật lại

tưởng tượng ra gương mặt của nàng, thì ta biết mình đã sa vào lưới tình, chẳng

thể thoát thân. Ái dục vốn là trở ngại lớn nhất đối với người tu hành. Ta vô

cùng sợ hãi, nên mỗi lần nghĩ tới nàng là ta lại tụng kinh để sám hối. Nhưng

khi nàng trở về, niềm vui được ở bên nàng lớn hơn cả việc nghiên cứu, tìm hiểu

giáo lý Phật pháp và việc tụng niệm đã không thể giúp ta trừ bỏ những chướng

ngại trong lòng được nữa. Sau khi hôn nàng, ta hiểu rằng mình đã không thể rời

bỏ ái dục...

Từng

giọt lệ long lanh kết đọng trên khóe mắt chàng, nặng nhọc lăn dài trên gò má.

-

Mười một năm trước, không được gặp nàng lần cuối, ngày hôm đó, ta đã ngồi thiền

trong phòng nàng ba ngày. Sau ba ngày, ta hiểu ra một điều: Nếu đã không thể

quên được nàng, chi bằng ta biến nỗi nhớ nàng thành sự tu tập mỗi ngày. Nhờ

vậy, tâm hồn ta bình lặng trở lại, ta chuyên tâm vào việc tu hành. Nếu mười năm

sau nàng không quay về, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của nàng, đến Trung Nguyên

truyền bá Phật pháp. Nhưng đúng lúc ta chuẩn bị khởi hành đến đất Hán, thì Khâu

Từ gặp phải kiếp nạn và ta phải chịu sự sỉ nhục này.

Chàng

ngừng lại một lát, lấy hơi và tiếp tục:

-

Ba ngày bị giam cầm, ta vẫn một lòng hướng Phật, tâm thanh tịnh như nước, xem

mỹ nữ trước mắt như không khí. Nhưng sau khi phá tửu giới, thì trước mắt ta,

trong tâm tưởng ta lại luôn hiện lên hình bóng nàng. Không phải ta không nhớ

chuyện gì xảy ra đêm qua, mà là ta không dám thừa nhận. Tuy chỉ là nhưng cảm

giác mơ hồ, nhưng ta vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ta có được niềm hoan lạc không thể

diễn tả bằng lời. Bởi vậy, ta đã cố thuyết phục bản thân, rằng đó chẳng qua là

một giấc mơ bí mật, một giấc mơ mà ta vẫn thường mơ. Nhưng nàng lại cho ta biết

mọi thứ diễn ra trong giấc mơ đó đều là thật...

Chàng

ngẩng đầu hít một hơi dài, những đường gân trên cổ giật giật. Một lát, chàng

cúi xuống nhìn tôi, rồi ảo não lắc đầu, những hạt nước mắt to tròn long lanh

như những hạt ngọc đổ liên hồi xuống áo chàng.

-

Khi nãy biết ta đã có quan hệ... vợ chồng với nàng... Nếu không phải là do Lữ

Quang sắp bày, ép buộc, Rajiva sao dám “làm vậy” với nàng! Thế nên, cảm xúc đầu

tiên đến với ta khi biết tin đó, không phải là sám hối, mà là niềm vui vô bờ

tựa mạch nước ngầm len lỏi trong tim. Ta đã vô cùng hoảng sợ và hổ thẹn khi

mình có ý nghĩ đó. Mấy mươi năm tu hành vẫn chẳng thể giúp ta chống lại khát

khao yêu đương với nàng. Tội lỗi này, dù có đọc bao nhiêu kinh văn đi nữa cũng

không thể xóa bỏ. Ta không xứng là đệ tử nhà Phật... Ta nhớ đến lời nói của vị

cao tăng mà ta gặp hồi nhỏ: Nếu không tuân thủ giới luật một cách nghiêm khắc,

ngày sau sẽ chỉ có thể là một pháp sư thông minh, sáng láng không hơn không

kém. Khi nãy, vừa tụng kinh ta vừa nghĩ về điều này và không khỏi đau đớn. Ta

đã phá giới vào đúng năm ba mươi lăm tuổi, lẽ nào ý trời đã định, kiếp này

Rajiva chỉ có thể trở thành một pháp sư thông minh, sáng láng, mà chẳng thể làm

nên nghiệp lớn ư?

Tôi

đã khóc đến mềm cả tim gan, chưa bao giờ chàng thổ lộ với tôi nhiều đến vậy, mà

mỗi câu mỗi tiếng thốt ra đều đau đớn đến xé lòng.

-

Xin lỗi chàng, em đã phá vỡ thế giới tĩnh tâm thiền định của chàng, đã khiến

chàng khó xử. Nếu chàng muốn, em sẽ ra đi.

-

Không kịp nữa rồi...

Chàng

run rẩy hôn tôi, vị mặn chát nồng đượm nơi đầu lưỡi, không biết là nước mắt của

chàng hay của tôi.

-

Nàng đã quay về thì sao ta có thể để nàng ra đi, để lại phải khổ sở chờ đợi

mười năm nữa... Ngải Tình, một roi nàng tự quất vào người mình đã khiến ta bừng

tỉnh. Nàng sẵn sàng san sẻ đau khổ với ta, bằng lòng cùng ta vượt qua phong ba

bão tố, lẽ nào Rajiva không dám thừa nhận tình cảm với nàng suốt hai mươi năm

qua? Ta chỉ biết tự trách mình vì đã phá giới, vì không thể trở thành một bậc

danh sư, mà quên rằng nỗi đau khổ mà nàng phải chịu đựng lớn hơn ta gấp bội

phần. Nàng đã trở về khi ta cần có nàng nhất. Đêm qua nàng đã dùng tấm thân

trinh trắng của mình giải cứu ta khỏi sự đày ải ấy. Tình yêu cao cả đó, ta biết

lấy gì báo đáp. Ta quyết không để nàng lại tiếp tục phải chịu dày vò, đau khổ

nữa. Nỗi nhớ nhung vò xé tâm can mười nă