
gười có mặt trong phòng họp, nam có nữ có, tất cả mọi người đều
không hiểu có chuyện gì xảy ra.
"Có ai biết Dương Tư Dục ở đâu không?" Anh nói thẳng, không trì hoãn thời gian.
"Tư Dục?" Một người trong số họ lên tiếng.
"Cô ấy không phải làm việc tại công ty cậu sao?" Một người khác không hiểu lên tiếng hỏi lại.
"Cô ấy đã đi đâu sao?" Thêm một người nữa nghi ngờ mở miệng hỏi.
Lương Tĩnh Hanh trợn mặt, giống như không còn chịu nổi những câu hỏi ngu ngốc của đám bạn: "Chính là không tìm được cô ấy, tôi mới vội vã đi tìm,
không ai biết cô ấy ở đâu sao?" Anh vòng tay qua ngực, như đang đè nén
cơn giận của mình.
"Tại sao cố ấy đột nhiên mất tích?"
"Giữa các người .. đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Vậy là cậu muốn kết hôn nên Tư Dục đau khổ bỏ đi?"
Mỗi người một câu suy luận, làm sắc mặt Lương Tĩnh Hanh ngày càng khó coi, nhưng vẫn không có một đáp án.
Chuyện của anh và cô không cần phải chia sẽ với ai, cũng có lẽ .. bây giờ chưa phải lúc. Vội vã tìm một đám người, muốn biết cô đã trốn đi đâu. nhưng
xem ra chỉ là vô ích. Xem ra, cô đã muốn rời khỏi nơi này, chắc cũng sẽ
không cho ai biết, mọi người cũng chỉ biết chuyện cô ấy bỏ đi từ miệng
của anh.
Không nghe được câu trả lời của Lương Tĩnh Hanh, cũng
đã thành thói quen, lại tiếp tục phát biểu: "Chắc cô ấy không sao đâu,
chỉ muốn đi hóng mát."
"Đúng vậy nha, nếu như cậu muốn kết hôn,
mà đối tượng không phải là cô ấy, nếu cô ấy còn ở lại thì tôi thật phải
bội phục cô ấy."
Một người trong đám bạn tò mò hỏi: "Chẳng lẻ cậu muốn kết hôn?"
"Không có!" Lương Tĩnh Hanh trả lời đơn giản, cố gắng không để bộc phát cơn
giận của mình: "Quan hệ của tôi và cô ấy vẫn bình thường, chỉ là cô ấy
đột nhiên bỏ đi, tôi lại vừa nhận được mấy hợp đồng cần cô ấy thiết kế
áo cưới, cho nên tôi phải nhanh chóng tìm được cô ấy."
"Thì ra là vậy.." Mấy người bạn đồng thanh nói, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Trong phòng họp, đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều có một suy nghĩ
riêng. Đột nhiên, có một người mở miệng: "Có lẻ Tư Dục đã nghĩ thông
suốt."
"Chắc vậy nha."
"Ở bên cạnh cậu lâu vậy, cô ấy
cũng sẽ biết không có kết quả nên đã nghĩ thông suốt." Một người đàn ông trong số họ vuốt cằm phụ họa.
Hai hàng chân mày Lương Tĩnh Hanh
nhíu lại thật chặt, đám bạn này chẳng khác nào trư bằng cẩu hữu (làm bạn với heo, chó), đã không giúp ích được chút manh mối nào, ngược lại còn
giội thẳng một gáo nước lạnh vào anh. Bọn họ không lo lắng cho an nguy
của Tư Dục, còn nói cô ấy chỉ muốn đi hít thở không khí một chút, thậm
chí còn có người nói mát rằng cô ấy đã nghĩ thông suốt.
Nghĩ
thông suốt? Hành động rời khỏi anh được gọi là nghĩ thông suốt? Anh làm
thương nhân đã lâu, những người này dối trá thành tính rồi, nụ cười lúc
nào cũng treo cửa miệng, đã không còn tính người sao? Ngay lúc anh đang
muốn vung nấm đấm của mình lên mặt người đàn ông vừa lên tiếng thì người đó mở miệng.
"Cô ấy yêu cậu lâu như vậy, cũng nên nghĩ thông
suốt." Người đàn ông nghênh tiếp ánh mắt anh, giống như biết chắc anh
không thể xuống tay: "Khó trách, cậu vẫn chưa hiểu sao?"
Nấm đấm dừng ở giữa không trung, con ngươi đen như mực cũng cứng đờ. Cô ấy yêu mình... đã lâu rồi?
Người bên cạnh ai cũng biết chỉ có một mình anh không phát giác? Anh không
muốn thừa nhận mình ích kỷ, coi thường tất cả những gì cô đã bỏ ra vì
anh, mà bây giờ có phải là lúc anh nên nếm quả đắng?
"Được rồi, được rồi tìm các người tới, một chút giúp đỡ cũng không có." Lương Tĩnh Hanh chán nãn buông lõng tay,
này đó những người bạn tốt nhiều năm. Anh tự nói với mình, nếu không phải
anh vội vã tìm Dương Tư Dục, anh nhất định hung hăng đánh người kia một
trận ra trò.
"Mọi người về đi, tôi tự có cách tìm cô ấy." Lương
Tĩnh Hanh một lòng tiễn khách, dứt lời mới suy nghĩ lại anh không nên
vọng động như vậy: "Dịp khác mời mọi người ăn cơm."
Mấy người
bạn gật đầu, lần lượt ra khỏi phòng họp, biến mất trước mặt anh. Trong
phòng khôi phục lại yên tĩnh, hai tay Lương Tĩnh Hanh đè huyệt Thái
Dương, lần đầu tiên cảm thấy bất lực. Anh phát hiện cô nghiêm túc muốn
rời khỏi anh, không phải làm bộ làm tịch, càng không phải vờ tha để bắt, cô thậm chí không để lại cho anh bất cứ tin tức gì.
Tin tức? đột nhiên trong đầu anh lóe lên một ý tưởng, lao ra khỏi phòng họp, chạy
thẳng về phòng làm việc, lúc đi ngang qua phòng thư ký, bị cô ấy ngăn
lại.
"Có chuyện gì chút hãy nói, tôi muốn đi tìm Tư Dục." Lương Tĩnh Hanh nhướng mày, ra hiệu cho thư ký tránh đường.
"Dưng tiểu thư vừa mới email tới bản thảo của áo cưới, kêu tôi in ra đưa cho
anh." Thư ký thành công ngăn lại bước chân Lương Tĩnh Hanh, xoay người
đến bên máy in lấy mấy bản thảo vừa được in ra.
Lương Tĩnh Hanh
nhìn chằm chằm xấp giấy trên tay cô ta, hai tay không cử động, cứ nhìn
chăm chăm mấy bản thiết kế giống như những mãnh giấy này có miệng sẽ lao tới cắn anh.
"Cô ấy còn nói gì nữa không?" Lương Tĩnh Hanh nổi
giận đùng đùng trừng mắt nhìn thư ký, giống như cô ta vừa cướp đi cách
thức liên lạc duy nhất với Dương Tư Dục.
"Cô ấy