
một tia sợ
hãi ngược lại mang theo vài phần khiêu khích.
Hắn đột nhiên cười lớn một tiếng, vươn tay, khẽ vén sợi tóc vương trên trán
nàng: “Quả nhiên là người mà tổ mẫu chọn, ngay cả khí thế so với người khác
cũng bất đồng, bất quá nàng chớ có quên...”
Hắn cúi thấp đầu xuống, đôi môi khêu gợi tiến sát đến bên tai nàng, nhẹ giọng
nói: “Ta là tướng công của nàng, phu chính là chồng của thê tử. Nàng, cái tiểu
nha đầu này, thời điểm có người ngoài ở đây cũng không chịu nể mặt ta một
chút.”
“Mười năm trước khi chàng đem con cóc vứt vào tay ta, lúc đó sao lại không biết
thương hương tiếc ngọc một chút?”
Từ đó chuyện cái con cóc xấu xí lại ghê tởm đó đã trở thành bóng ma trong lòng
nàng xoá mãi không đi.
Thậm chí cứ mỗi lần nhìn thấy thứ gì đó giống con cóc, nàng đều không tự chủ
được mà nổi da gà.
Tất cả đều do người này làm hại.
Mười năm trước nàng không có cơ hội trách cứ hắn. Hiện tại, hắn đã trở về, nàng
rốt cuộc có thể đem mọi bất mãn trước đây đổ hết lên người hắn.
“Nàng đang bày tỏ thái độ bất mãn với ta sao?” Cười tà nói, hắn tiếp tục vuốt
vuốt sợi tóc mềm mượt của nàng.
Cúi đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy cô gái trước mắt mái tóc đen như mực, khuôn mặt
đẹp như ngọc, đôi mắt khi liếc, lông mày nhíu lại khi cười đều toát lên một vẻg
thuỳ mị, thướt tha khó mà nói thành lời.
Nàng giống như một đoá hoa lan mới chớm nở, mỹ mà không kiều, diễm mà không
tục.*
[*nguyên
văn hán việt bên trên, đẹp mà không yêu kiều, tươi mà không thô tục (<=
chuyển ngữ).'>
Mặc Lan bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chăm chú, cả
người liền không được tự nhiên. Vốn muốn cùng hắn đấu khẩu một phen. Nhưng dưới
ánh trăng sáng trong này, gió nhè nhẹ mơn trớn ống tay áo của hai người bay
bồng bềnh (phất
phới), sợi tóc vờn bay, trái tim lại bắt đầu
sinh ra một cỗ run rẩy động tình.
Nàng né tránh cái nhìn lại bị hắn áp tay giữ lại, đôi con ngươi đen láy loé lên
một tia ác ma giảo hoạt.
“Ta nói Lan nhi...” Hắn giương mặt cười như không cười, cực kì tà ác gọi tên
thân mật của nàng, còn có mẫy phần đùa cợt: “Nàng có biết mục đích tổ mẫu lần
này gọi ta về là gì không?”
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, tuy có chút
đau rát nhưng không có nghĩa là không thể chịu được.
“Bà nói chúng ta đã thành thân được mười năm, cũng nên sinh hài tử là vừa.”
Lời vừa dứt, tai Mặc Lan liền đỏ bừng.
“Chàng nói hươu nói vượn gì vậy?”
Lần đầu tiên thấy nàng bối rối, hắn chỉ cảm thấy vô cùng thú vị không kiềm chế
được lại muốn tiếp tục trêu chọc.
“Nào có nói bậy? Nấu nàng không tin, chúng ta có thể đi hỏi tổ mẫu lại lần nữa?
Bà rất muốn nàng sinh cho ta một tiểu hài tử để thừa kế hương khói của Bạch
gia.”
Nàng dù sao cũng là một cô nương từng trải, coi như đã được gả cho người ta làm
vợ, nhưng trong mười năm nay, hai người căn bản là không có chung đụng, làm sao
chịu nổi những lời ôn nhu trêu chọc của hắn.
Thấy hắn lộ vẻ mặt tà ác, nàng xoay người muốn tránh né lại bị hắn bá đạo giữ
lại: “Ta thấy trăng tối nay không tệ, khí hậu dễ chịu, không bằng chúng ta liền
đem chuyện đêm động phòng hoa chúc mười năm trước còn chưa làm bù lại đi, sớm
sinh một tiểu hài tử, hoàn thành tâm nguyện của tổ mẫu...” Hắn liền cúi đầu
giống như muốn hôn đôi môi anh đào của nàng.
Mặc Lan vừa tức vừa sợ, nàng cứ tưởng rằng vị hôn phu mười năm không về, ít
nhiều không cùng mình tồn tại chút quan hệ, cho nên tin tưởng rằng hắn tất
nhiên sẽ không muốn dính dáng gì tới nàng.
Không nghĩ tới người này mới trở về phủ, đã nói muốn động phòng hoa chúc.
Mặc dù hai người là vợ chồng danh chính ngôn thuận nhưng trải qua hơn mười năm
xa cách, nàng thật ra có chút không biết đối mặt với vị hôn phu này như thế
nào.
“Nàng tránh cái gì? Ta là phu quân của nàng, vào động phòng sinh hài tử đây
chính là một chuyện thiên kinh địa nghĩa* cần phải làm...”
[Chuyện
thiên kinh địa nghĩa*: loại chuyện bình thường không có gì phải ngạc nhiên.'>
Nàng càng lúng túng Bạch Quân Nhiên lại càng muốn cười
lớn.
Thấy nàng đưa tay tới eo lưng muốn gỡ ngón tay của hắn ra, hắn thông minh bắt
lấy hai tay của nàng, trong ánh mắt loé lên một tia gian xảo, cười mà nói: “Thế
nào? Muốn dùng chiêu lần trước đối phó với thổ phỉ để đối đãi với phu quân nàng
hả?” Giơ lên một ngón tay trước mặt nàng lắc lắc: “Vậy là không được đâu, thê
thử coi phu quân là trời, mà lại tự tiện đối với phu quân dùng phấn ngứa thật
đáng đánh vào cái mông này.”
Nhìn thấy hai gò má của nàng bị mình trêu chọc mà đỏ ửng, hắn mừng rỡ vô cùng
đồng thời trong lòng có một cỗ rung động làm hắn cúi người, bá đạo ngậm thật
chặt đôi môi mềm mại của nàng.
Thật đáng tiếc, hương vị mặc dù rất tuyệt nhưng lại bị nàng không hề thương xót
cắn một cái.
Bạch Quân Nhiên hơi chợt rụt lại, hé mắt cười nhìn nàng: “Không ngờ nàng còn là
một cô nương rất cứng đầu đấy.”
Nói xong lại lần nữa hôn đi xuống, sau đó tiếp tục bị cắn.
“Đừng?”
Chau chau mày, nụ cười càng sâu hơn: “Nàng còn cắn ta một cái ta liền tiếp tục
hôn xuống dưới một chút.”