
Dụ tổng đã chuẩn bị riêng pháo hoa cho hai chị em mình bắn, thế mà
chị lại không đến”.
“An Tử chết tiệt, chẳng phải chị thích nhất pháo hoa
sao? Sao lại không đến!” Chương Tiểu Muội sau cùng nổi cơn tam bành, “Hạn cho
chị tới đây trong mười phút nữa, nếu không cứ chờ xem em cạo trọc mớ tóc xoăn
của chị thế nào!”
An Tín trợn mắt há hốc mồm nhìn điện thoại bị cúp cái
rụp, nghĩ ngợi một lúc, vẫn kéo chăn cuộn lên người, chẳng muốn ra ngoài. Mở
game online trên máy tính, không ngờ lại thấy Tướng Công đại nhân online, cô
thấy mình cũng không mấy hứng thú nên không làm phiền anh.
Chẳng bao lâu sau Tướng Công đã hỏi: “Tiểu An Tử ở đâu
rồi?”
“Em đi lượn lờ lung tung thôi, sắp out bây giờ”.
“Sao thế?”
“Không được khỏe”.
“Vậy nghỉ sớm đi”. Tướng Công rất chu đáo không nói gì
nữa. An Tín nghĩ lần nào cũng là cô nhiễu sự, Tướng Công bên kia dù bận thế nào
cũng rất hay giúp đỡ cô, cô chột dạ, bèn gõ hỏi: “Này, anh có thể cho em biết
tên anh là gì không? Lần nào cũng chỉ biết nhận sự chăm sóc của anh, thấy áy
náy quá”.
“Nha đầu ngốc, anh rất vui được chăm sóc em, trong mắt
em có thể là chuyện bình thường, đổi lại với anh chính là một niềm hạnh phúc”.
An Tín lại được một phen cảm động. Cô nhận ra chỉ cần cô gặp thất bại trong
hiện thực, thì đều tìm được cảm giác ấm áp nơi Tướng Công. Cô truy hỏi tên anh:
“Để công bằng anh cũng nên nói cho em biết anh tên gì chứ? Sau này em không
muốn gọi anh là “Tướng Công đại nhân nữa”, em muốn gọi tên anh”.
“Tại sao?”
“Cảm thấy thân thiết hơn, rút ngắn khoảng cách”.
Box trò chuyện của Tướng Công im lặng một lúc, sau
cùng mới đáp lại: “Em cứ gọi anh là Tái Đông đi, hoặc là Đông Tử cũng được”.
Trước khi ngủ, An Tín tiện thể ngó màn hình điện
thoại, tình cờ thấy có tin nhắn của Dụ Hằng gửi: “Sao không đến?” Lạ thật, anh
đã đưa Lan mỹ nhân đi trước rồi, mà vẫn còn để ý đến vị khách bị bỏ rơi là cô
sao?
An Tín mân mê mớ tóc xoăn, miễn cưỡng nhắn lại mấy
chữ: Không có hứng.
Cô quẳng điện thoại sang một bên chuẩn bị vùi đầu ngủ,
không ngờ lại vang lên tiếng “tinh tinh”, Dụ Hằng rất nhanh hồi âm lại. “Giờ
vẫn chưa ngủ chứ, tôi có thể gọi điện thoại đến không?”
“Lại còn khách sáo gì nữa chứ…” An Tín cầm điện thoại
lẩm bẩm gọi đi trước. Vừa kết nối, cô bèn đi thẳng vào vấn đề: “A lô, Dụ tổng,
tôi giờ chưa ngủ, xin hỏi anh còn có chuyện gì không?”
Anh đã khách sáo thế, cô khách sáo theo là xong, bất
kể là xa cách hay việc công xử theo phép công, dù gì cũng đều là học từ anh mà
ra cả.
Đầu dây bên kia hình như không ngờ cô sẽ nói vậy,
thoáng sững lại, hồi lâu mới khẽ đổi giọng: “An Tín”.
Anh gọi tên cô. Cô nín thở đáp: “Sao vậy?”
Dụ Hằng như đang khẽ thở dài: “Tôi thấy cô tối nay
không được vui, nên đã cố tình đưa Lan Nhã về trước, rồi lại quay sang chuẩn bị
rất nhiều pháo hoa cho cô, tưởng rằng sẽ khiến vui lên”.
Tim An Tín bỗng chốc sống lại, đập bình bịch kịch
liệt.
Anh nói tiếp, giọng nói trở nên không khẳng định: “Có
lẽ là tôi nghĩ nhiều quá rồi…”
Anh nghĩ không sai, em thấy anh và Lan Nhã ở cùng nhau
thì sao có thể vui lên được. An Tín nghĩ thầm, không đáp.
“Ngủ sớm đi nhé”. Anh dịu dàng nói, rồi gác máy trước.
Liên tiếp năm ngày trời đều u ám mưa gió, An Tín sau
khi thiết kế ra bản áp phích Nguyễn Chính Nam làm nguyên mẫu thứ nhất, tiếp tục
vẽ bản gốc Thủ Quan NPC, tương tự như lần trước, một vấn đề gây khó khăn cho
cô, gương mặt NPC trông phải thế nào mới bộc lộ được vẻ vừa khôi ngô tuấn tú
lại lạnh lùng nghiêm nghị đây?
Tuần trước Boss Dụ Hằng đã từ chối làm người mẫu cho
cô, người duy nhất có thể sử dụng là Nguyễn Chính Nam cũng đã vẽ mất rồi,
setting(7) của mấy gương mặt sau này chưa có mống nào. Lúc cô đang cắn đầu bút
chì vắt óc suy nghĩ, thì bà tám Chương Tiểu Muội như cơn gió cuốn vào phòng.
“Mau lên An Tử, bên ngoài có soái ca đến tìm”.
(7) cài đặt, bố trí
Ai mà đến tìm cô trong giờ làm việc chứ? An Tín hoài
nghi bước ra ngoài, Chương Tiểu Muội đột nhiên lao đến ôm chặt hai chân cô, la
to: “An Tử, An Tử, cho phép em được bày tỏ lòng tôn kính vô biên với chị,
không, chị hãy thu nạp em làm đồ đệ tay sai đi”.
Chuyến viếng thăm của Nguyễn Chính Nam dấy lên một
trận cuồng phong ở Dực Thần.
Rất đông nhân viên đang làm việc chạy xuống đại sảnh
tầng một, bao vây đại minh tinh đến độ con kiến chui không lọt, đưa ra nào giấy
note, nào hộp phấn lót, túi xách thời thượng, thậm chí là cả gấu váy nhét vào
tay cậu, nhao nhao đòi xin chữ ký. Ký tên mình vẫn chưa đủ, lại còn phải viết
một lô những câu cổ quái kiểu như “A Thi I love you”, “Cả nhà chúng tôi đều hâm
mộ anh”… Chính Nam mặc áo T-shirt màu xanh nhạt cùng với blazer màu trắng, đeo
kính râm cùng tông màu đứng tươi cười giữa một bầy mỹ nữ, bận không ngơi tay.
An Tín vừa xuống lầu đã trông thấy ngay cậu ta, chỉ
còn biết trách đại minh tinh bẩm sinh đã quá nổi bật. Anh trông thấy cô đến,
phá vỡ vòng vây, dang rộng vòng tay, định ôm cô một cái tình cảm như tình nhân
đã lâu không gặp.
An Tín vội nhảy sang một bên, trừng mắt nhìn cậu: “Sao
cậu lại đến đây?”
Ch