
ác như khoảng cách an toàn tiếp cận anh
là có hạn. Hôm nay khi không có người ngoài, anh lại cười dịu dàng đến thế, cô
không bị mê hoặc đến thất điên bát đảo mới là lạ. “Vui”.
Cô như bị thôi miên, nhìn
thẳng vào cặp mắt đen ấy nói thấy nó thoáng lóe lên thứ ánh sáng khác thường.
Vả lại không thấy Lan Nhã
bám nhằng nhẵng theo anh, cô thật sự rất vui.
An Tín cười ngọt lịm,
gương mặt trắng trẻo ửng hồng, mặt nở hoa đào. Dụ Hằng đợi một lúc, xem chừng
cô vẫn chưa thôi mơ màng, cũng bật cười. “Cô An định làm gì tiếp theo?” Một câu
“Cô An” khiến cô tỉnh lại không ít. Cô lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn chỗ khác,
không để ý tới nụ cười của anh nữa, như thế nói chuyện cũng dễ dàng hơn. “Không
biết”. Cô có sao nói vậy.
Nhìn sang chỗ khác, An
Tín mới phát hiện có bóng người màu đen đứng ngoài sân bóng quần, chiều cao xấp
xỉ Dụ Hằng, tướng mạo anh tuấn bắt mắt, chỉ có điều một màu đen từ đầu đến chân
của anh toát lên vẻ lạnh lùng trọn vẹn, so với Dụ Hằng thì còn “người lạ miễn
lại gần” hơn.
Anh chàng này trông rất
quen, cô chắc chắn đã từng gặp ở đâu đó.
An Tín bước qua vai Dụ
Hằng, nghiêng đầu ngó nghiêng anh chàng đẹp trai lạnh lùng kia, mặt lộ vẻ bối
rối. Dụ Hằng gọi cô, cô vẫn đang lục lại trí nhớ, không đáp lời. Sau cùng, anh
đưa bàn tay đỡ lấy sau vai cô, nhẹ nhàng dẫn cô ra.
“Cậu ấy tên Cố Dực, là
bạn của tôi”. Dụ Hằng giới thiệu họ với nhau, “Đây là An Tín con gái của thầy
An, lập trình viên hàng đầu của Dực Thần”.
Cố Dực lãnh đạm gật đầu.
Dụ Hằng nhìn anh vẫn nguyên vẻ lạnh nhạt, lại thêm câu: “Con gái thầy An Tử
Hàm, người có sở trường về Hành Thư(4)”.
Cố Dực cuối cùng cũng
động đậy. Anh cúi người nói: “Có thể mời cô An viết một bản “Lan Đình Tập Tự
(5) không? Tôi muốn tặng cho một người bạn”.
(4) Hay còn gọi là chữ
Hành, một kiểu viết chữ Hán.
(5) Một trong những tác
phẩm nổi tiếng của nhà thư pháp nổi tiếng đời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc
Vương Hi Chi, tác phẩm ra đời vào mùa hè năm 355, khi ông cùng một số nhà văn,
nhà thơ tụ tập ở núi Cối Kê tại Lan Đình cùng nhau uống rượu, làm thơ. Khi đó
Vương Hi Chi cao hứng, lấy bút lông chuột viết lên giấy lụa, đó chính là tác
phẩm Lan Đình. Lan Đình Tập Tự được người đời ví như mặt trăng, mặt trời giữa
bầu trời, được mệnh danh là “Thiên hạ đệ nhất hành thư”.
An Tín nhìn anh hồi lâu,
không nói gì. Dụ Hằng thở dài, đột nhiên xa cách lạ thường vỗ vỗ đầu cô. Cô mới
bất thình lình reo lên kinh ngạc: “Tôi biết anh là ai rồi! Anh từng lên mục
“Nhân vật trong tuần”! Có bài phỏng vấn ngay kỳ sau sếp của chúng tôi!”
Cố Dực đưa mắt sang nhìn
Dụ Hằng, trên mặt rõ ràng không có chút biểu cảm gì, nhưng lại khiến người ta
cảm giác như đã nói rất nhiều. Dụ Hằng trao đổi ánh mắt với anh trong một giây,
lên tiếng: “Được rồi, được rồi, tôi biết phải làm gì tiếp sau đây rồi”.
Cố Dực rời đi trước, An
Tín nhíu mày nhìn theo bóng lưng anh ta vẫn không đáp lời Dụ Hằng. Dụ Hằng bước
ra, chặn lại ánh mắt dõi theo của cô, khẽ gọi: “An Tín, An Tín”.
“Ừm, sao thế?” An Tín bị
tiếng gọi của anh thu hút sự chú ý, buột miệng, “Sao không gọi là cô An nữa?”
Dụ Hằng mím môi ngừng lại
mất mấy giây, mới mở miệng: “Là tôi gọi nhầm, thật ngại quá, sau này cứ gọi cô
là cô An đi”.
“Ừm”. Cô lập tức trở nên
buồn buồn, cũng không phản đối.
Vẻ mặt Dụ Hằng có phần
thất vọng, kiểu như không nhận được phản ứng như mong đợi, sắc mặt từ từ đanh
lại, không lâu sau, lại khôi phục hình tượng cấp trên công việc là công việc.
An Tín chứng kiến cả quá
trình biến đổi, miệng O thành một vòng cung sửng sốt, coi như được mở rộng tầm
mắt. Cô đánh liều giơ tay ra, hai ngón tay ấn ấn lên mặt Dụ Hằng, hỏi đầy nghi
hoặc: “Nụ cười đâu?”
Lạ lùng ở chỗ Dụ Hằng
không hề né tránh, anh chỉ hờ hững nhìn cô, thình lình hỏi: “Hoàn hồn rồi sao?”
Gì chứ! An Tín trợn tròn
mắt, không biết anh có ý gì nữa. Dụ Hằng lùi ra một bước, tránh khỏi ngón tay
thò ra nhưng không nỡ buông của cô, nhíu mày: “Cần tôi đưa về không?”
Oh my God! Dụ mỹ nhân hạ
lệnh đuổi khách, An Tín sau khi tỉnh ra cuối cùng cũng nắm được tình hình thực
tế, quay lại tìm anh bạn đã đưa cô đến. Chính Nam nói là đi lấy nước, đến giờ
vẫn chưa quay lại, cô cũng suýt nữa thì quên mất.
Có điều “nơi khiến cô
cười” mà Chính Nam nói đúng là linh nghiệm thật, tối nay tới đây, cô chơi cũng
chơi rồi, sờ cũng sờ rồi, nụ cười ước ao bấy lâu cũng có rồi, được gặp Dụ Hằng,
tâm trạng cô thay đổi đến kỳ diệu. Còn về gương mặt lạnh lùng lúc sau của Dụ
Hằng, kẻ đang chết ngập trong hạnh phức là cô hoàn toàn không trông thấy nữa.
Trước khi bị Boss Dụ mặt
lạnh như tiền đẩy ra khỏi sân chơi, cô bám lấy chút ít minh mẫn còn sót lại
hỏi: “Dụ... tổng, nghe nói giám đốc Nguyễn của Tam Khai muốn điều tôi sang công
ty con, anh quyết định thế nào rồi?”
“Có điều động công tác sẽ
thông báo cho cô”
Dụ Hằng buông một câu
ngắn gọn, quay người bước vào sân bóng quần, nhanh nhẹn bắt đầu đánh bóng. Anh
không cần người đi cùng, hoàn toàn coi đây như hoạt động rèn luyện thân thể,
từng tư thế, động tác đẹp mà mạnh