
hong.
(5) Nghĩa tử của Quan Vũ.
Nhân vật chính Đỗ Phong mặt mũi khôi ngô tuấn tú đã có
chủ, nghe nói là do ngôi sao điện ảnh đang ăn khách Nguyễn Chính Nam thủ vai,
An Tín nhìn qua, thấy cậu ta có phần quen quen, cái kiểu quen quen này, là cảm
giác kiểu như cô đã từng gặp người này, song tuyệt đối không phải thứ mà đống
hình mẹ sưu tầm có thể mô tả được, cô đang nghiêng đầu đánh giá, thì đạo diễn
hô “Action”(6) một cái, đám “giặc cỏ” đầu quấn khăn đen giống cô từ sau lưng
xông lên ào ào, cô lảo đảo, trực tiếp bị một nam diễn viên mình tròn ung ủng
phía sau đánh bay, ngã bịch cái xuống dưới chân Đỗ Phong.
(6) Diễn.
“Cắt!” đạo diễn quả quyết hô lên, cầm tập kịch bản
cuộn tròn hét tướng, “Cô gì kia, Đỗ Phong còn chưa ra tay, sao cô đã ngã lăn ra
rồi?”
An Tín thoắt cái đỏ bừng cả mặt, cô nhanh nhẹn bò dậy,
mắt nhìn xuống ấp úng: “Xin lỗi, xin lỗi...” Bên tai vang lên tiếng cười khẽ,
nhìn trộm một cái, phát hiện ra Đỗ Phong tai to mặt lớn kia đang cười rõ khoái
chí, cô vội vàng cầm cây gậy dưới đất lên, mặt đỏ tía tai bước về đám giặc cỏ,
người phía trước đã dồn thành đoàn, đành ngoan ngoãn đứng ra sau cùng.
“Mọi người nhớ là phải xông lên phía trước, không ai
được để rớt lại!” đạo diễn cắt lời, “Làm sao để Đỗ Phong ra tay một cái là ngã
nhào, toàn bộ chết hết! Chết sạch sành sanh!” Ông gân cổ dặn dò mấy lượt, vung
tay hô: “Action!”
Trong tiếng gào hét, đám giặc cỏ trong trang phục màu
đen lại xông lên lần nữa. Người thì đông khiến người ngoài không nhìn thấy cậu
thiếu niên nhanh nhẹn ở trung tâm cuộc chiến, chỉ thấy một bóng trắng tuyệt đẹp
loang loáng lướt qua tứ phía, theo quy định, cái bóng trắng ấy chỉ cần lướt đến
trước mặt ai, thì tên giặc cỏ phải quăng gậy rú lên một tiếng thảm thiết, rồi
tạo dáng ngã lăn ra đất...
An Tín đứng ở sau chót, nhảy hết bên nay bên kia,
không ngừng ngó nghiêng về phía tường người: “Rốt cuộc là thế nào? Rốt cuộc là
thế nào?” Cô buông gậy, cuống cuồng theo đám người lao ra ngoài vòng vây, tự
tìm đường chết.
Cuối cùng, qua mấy lượt xô xô đẩy đẩy, nhân lúc đám
giặc cỏ co cụm lực xung kích, An Tín hăng hái xông thẳng một mạch chen lên phía
trước: “Đại ca, đại ca, ở đây, ở đây cơ mà!” nói rồi chỉ chỉ vào mình, ra hiệu
cho cậu ta: “Phăng teo tôi luôn đi!” Bởi vì đóng xong là có cái về bàn giao với
mẹ, cầm ảnh có chứ ký chứng minh là được về đi ngủ rồi!
“Cắt!” đạo diễn thét lên giận dữ, cắt ngang giấc mộng
đẹp của An Tín, “Cái cô kia, lại là cô! Đâm hai nhát rồi còn cười gì nữa! Còn
không chịu lăn ra? Định phá đám trường quay à?”
An Tín nhìn những gương mặt phẫn nộ tức tối xung
quanh, run cầm cập, tủi thân nói: “Đạo diễn, rõ ràng là Đỗ Phong giở trò...”
Nhìn lại, Đỗ Phong đứng bên cạnh, mặt mũi nghiêm túc, có tí nào là cười đùa cợt
nhả như cô nói đâu?
Tiếng “Action!” lần thứ ba vang lên.
An Tín cầm gậy xông lên trước nhất, kiếm của Đỗ Phong
vừa vung lên, còn chưa kịp chém xuống, An Tín đã kêu “Á!”, cả người nhanh chóng
bay sang bên phải, nhắm trúng đệm xốp cạnh đường núi. Sau lưng có giặc cỏ kêu
gào xông tới, một người hoảng quá chạy lung tung giẫm cả lên gót chân cô, An
Tín hít một hơi, lén thu chân mình lại.
Thêm đôi ba tiếng bịch nữa, mấy tên giặc chết sau bay
tới. An Tín he hé mắt nhìn, chứng kiến một màn dở khóc dở cười: Có người vì
không tới được đệm, trong tình huống rõ ràng đã chết rồi, vẫn vừa ộc máu tươi,
vừa lén lê tới chỗ họ. Những tử thi đã an vị nhao nhao chào hỏi cô...
“Chết chưa?”
“Chết rồi”.
“Chết mấy lần rồi?”
“Hai lần rồi”.
“Vừa nãy không thấy em gái nhỉ!”
An Tín nín cười, thật thà đáp: “Tôi tới chỗ đạo diễn
trước, để ông đánh dấu một cái, rồi lại bò dậy, đợi đến khi Đỗ Phong xoải
cánh(7), ộc máu ra chết đúng lúc là được”.
(7) Một thế võ trong thái cực quyền.
“Thật chẳng dễ dàng gì”
“Đúng là không dễ, anh tránh sang chút, để tôi làm một
giấc”. Cô vừa dứt lời, vị ca ca đó dịch người sang bên thật, không còn chết
thân mật một chỗ như trước nữa. Vừa có chút chỗ trống, thì đúng lúc ấy, một
bóng trắng thình lình bay tới, đè nặng lên người cô, tạo dáng chữ đại (大)
“Á!Á!” An Tín ré lên, nhắm trúng gương mặt tuấn tú
trắng nõn đang cười gian xảo, cô giơ hai tay đẩy lấy đẩy để: “Đỗ Phong sao lại
chết thế này?”
Đỗ Phong bĩu môi cười, thân người như dây leo đổ rạp
cả xuống, đôi môi hướng về phía mặt An Tín: “Sẩy tay bị tên giặc lưu manh đánh
chết rồi”.
An Tín đẩy cậu ta ra nhảy dựng lên: “Này! Đứng vững
chưa hả? Cứ như sâu bám lấy người ta mà gặm cái gì chứ?” Các tử thi khác cũng
nhao nhao đứng dậy, ủ rũ chán nản trở lại chỗ cũ.
“Từ lâu đã nghe nói đàn anh thích phá đám, xem chừng
quả không sai”. Đã có người bắt đầu oán thán.
Giặc cỏ đi qua An Tín, ngước nhìn cô: “Chết
trước cũng không yên thân”.
An Tín khóc ròng, không có cửa khiếu nại. Rõ ràng là
đã chết rồi cơ mà! Sao vẫn còn liên quan đến cô?
Không khí trường quay khá căng thẳng, mặt đạo diễn
càng ngày càng xám xịt, nhân viên hóa trang vội vã chạy tới, dặm thêm phấn son
cho Đỗ Phong. Đạo diễn cầm loa lên, gào lên với