Pair of Vintage Old School Fru
Đóng Cửa Thả Boss

Đóng Cửa Thả Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322562

Bình chọn: 9.5.00/10/256 lượt.

cô nương sao có thể liên tiếp dính chưởng được cơ chứ...”

Chưa dứt lời, thì rầm một cái, khung ảnh treo trên

tường bị túi xách đập phải rơi xuống, đập trúng ngay mũ. An Tín kêu lên thảm

thiết, ngã lăn ra đất, mẹ không đếm xỉa gì đến sự choáng váng của cô, khoái chí

xử cô một trận. Bà nói: “Tuy con là đứa mẹ nhận về nuôi, nhưng mẹ vẫn luôn coi

con như đứa con gái mẹ dứt ruột đẻ ra, con cũng biết mẹ không thể sinh nở, mẹ

chỉ mong con có thể lấy chồng sớm một chút, sinh người nối dõi cho nhà họ An,

vậy mà con, ba buổi xem mặt chỉ đi có một buổi, lại còn vác cái mũ của nợ này

về...”

Một tiếng sau, bà An mắng An Tín chán chê, An Tín kể

rõ lai lịch quả mũ A La, hai người tạm thời lập lại hòa bình. Bà An xắn tay áo,

giúp An Tín dọn dẹp nhà cửa, lau nhà, giặt giũ, khử trùng, bận tối tăm mặt mũi.

An Tín quấn chặt chăn, ngồi xếp hàng trước màn hình máy tính, đầu tóc bù xù,

hai mắt vô hồn. Lau xong sàn nhà, vừa thò chổi lau vào gầm giường đơn thì bỗng

một hồi sư tử gầm khiến An Tín đang hồn xiêu phách tán choàng tỉnh lại: “Oắt

con hư đốn, đây là cái gì hả? Sao lại giấu một người đàn ông trần truồng dưới

gầm giường?”

An Tín giật cả mình, luống cuống chân tay, trèo xuống

đuôi giường, tránh chổi lau nhà của mẹ: “Mẹ! Mẹ! Đó là mô hình nhân vật trong

game con làm, quần áo mới đem đi giặt! Ui cha, mẹ, đừng đánh vào mũ của con,...

ui cha, lòi hết cả bã đậu ra rồi!”

Bà An kinh ngạc dừng tay, dí chổi lau nhà lên ngực An

Tín: “Lòi bã đậu là sao hả?”

“Mẹ, não con bị chấn động mà, dịch não ở trong ứa ra

ngoài qua khe hở, là lòi bã đậu chứ sao!”

“Con bé này, không lấy chồng mà cứ suốt ngày ngồi nhìn

ảnh đàn ông cười ngây ngô, đầu óc cũng đâm ra bất bình thường rồi!”. Bà An cầm

chổi, lại một hồiloẹt xà loẹt xoẹt, “Tháng này nhất định phải kiếm lấy cậu bạn

trai, đưa về nhà cho mẹ xem, nếu không coi như cắt đứt quan hệ mẹ con!”

“Mẹ như thế có phải là quá ác độc không?” An Tín túm

lại mớ tóc ngắn vểnh bên tai phản bác, “Không tìm được bạn trai, thì đòi dứt

tình mẹ con? Thế chẳng phải là ép con từ mẹ bỏ nhà hay sao?” Ngẩng đầu lên,

thấy nét mặt xám xịt của mẹ thì kêu thất thanh, chân trần cứ thể nhảy phắt từ

trên giường xuống.

Cô đã phạm phải đại kỵ không nói hai lời của bà An.

Bà An múa may cây chổi đầy uy lực, An Tín trong căn

phòng rộng chừng 30m2 la oai oái, sau cùng cô chuồn một mạch ra cửa, tìm đường

tháo chạy. Tiếng bước chân thình thịch đuổi theo sau lưng, quay đầu lại nhìn,

mẹ tay lăm lăm vũ khí đuổi theo, rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi: “Con

định chạy đi đâu với cái bộ dạng như thế hả? Đừng có làm bọn trẻ hết hồn!”

An Tín vẫn nguyên quần đen áo T-shirt trắng, khoác

chăn dài thườn thượt, xé gió chạy lăng xăng suốt dọc đường, cầu thang thấp

thoáng bóng cô và mẹ, người đuổi người chạy. Chạy ra tới con đường phía ngoài

tiểu khu thì xảy ra một bất ngờ nho nhỏ, một chiếc xe con không trông thấy An

Tín đang chạy thục mạng, suýt chút nữa va phải cô. An Tín khéo léo xoay người,

bổ nhào qua đầu xe, tránh được một vụ tai nạn. Cô còn chưa kịp hoàn hồn đứng

bên đường lấy hơi, một người đàn ông độ ngoài ba mươi tuổi bên cạnh bước tới,

nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

“Sao thế?” An Tín nhìn bộ vest và kính đen có thể sánh

ngang với trong phim Ma Trận, cảm thấy khó hiểu.

Người đó chìa ra một tấm danh thiếp, giới thiệu anh ta

là người đi tìm kiếm ngôi sao, hoan nghênh cô tham gia đóng vai phụ trong đoàn

làm phim của Nguyễn Chính Nam đang rất ăn khách hiện nay. An Tín nghe xong vội

vàng xua tay: “Vậy sao được, tôi đã có công việc ổn định rồi, kiêm nhiệm thêm

thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty chúng tôi”.

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao kia đẩy gọng kính đen,

cười nói: “Cô gái cô biết không? Vừa rồi khi cô chạy trong tiểu khu tôi đã chú

ý đến cô rồi, bởi tôi nhìn thấy bước chân cô rất linh hoạt, cứ như người cô có

võ vậy”.

Thực ra với tạo hình A Tam Ấn Độ này của cô, lại chạy

nháo chạy nhào suốt một đoạn đường dài, muốn người ta không chú ý đến mình cũng

khó.

An Tín hiểu điều đó, gật gật đầu, bà An nãy giờ bị bỏ

lại phía sau giờ mới xông tới, giơ cây chổi trong tay không nói không rằng cứ

thế là đánh. “Cậu định làm cái trò gì hả? Không được quấy rầy con gái tôi!”

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao kia liên tục tránh né,

giải thích với bà nguyên nhân mình kéo An Tín lại, bà An đánh một hồi, bỗng

dừng tay lại: “Cậu nói Nguyễn Chính Nam? Là Nguyễn Chính Nam từng diễn “Hoa

dạng kế tử”(2) và “Đào hoa y cựu tiếu đông phong”(3) sao?”

(2) Đứa con riêng.

(3) Hoa đào vẫn cười gió đông.

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao gật đầu.

“Đó chính là ước mơ cuối cùng của tôi về con trai

đấy!”, bà An hai mắt sáng rực.

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao kia cười hớn hở: “Đó chính

là Tiểu Nguyễn của công ty chúng tôi, cậu ấy là đại diện rất có thực lực của

thế hệ thần tượng mới.

Không ngờ cậu ta lại có cơ sở rộng lớn như thế trong

nhân dân, đến cả các bà già cũng biết cậu đấy!”

An Tín nhếch khóe môi, bà An lập tức trừng mắt, nói:

“Có cậu già thì có, cả nhà cậu đều là đồ già khú? Tôi mới có bốn