Đóng Cửa Thả Boss

Đóng Cửa Thả Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322730

Bình chọn: 8.5.00/10/273 lượt.

n tận 10 vạn đấy!”

“Action!”, nhạc dạo lại vang lên, Đỗ Phong cầm giáo,

đột ngột xông thẳng tới, mặt cười gian xảo. An Tín nhìn thấy rõ nhất, chẳng

nghĩ ngợi gì, theo bản năng lăn sang bên, núp vào góc sân khấu. Đỗ Phong nhanh

chân đuổi theo, giáo đâm phầm phập không dứt, An Tín lăn qua lăn lại, từ trong

góc lăn ra đến trung tâm sân khấu, nhất quyết không để bị trúng đòn, kết quả là

không để anh hùng trẻ tuổi đánh chết “hổ”, hai người ẩu đả hồi lâu trong tiếng

nhạc ầm ĩ, An Tín không nghe thấy đạo diễn hô cắt, trong lòng thắc mắc, hay là

sửa kịch bản rồi, không ngờ xoạch một cái, không cẩn thận dính ngay một đòn của

Đỗ Phong.

An Tín nổi xung, đứng thẳng bốn chân, nhảy chồm về phía

Đỗ Phong. Đỗ Phong giật mình hoảng hốt, quay đầu, trốn chạy vuốt hổ.

Trường quay náo loạn cả lên, anh hùng đả hổ khí khái

hào hùng cắm đầu chạy đằng trước, con hổ lông vàng to tướng đuổi sát phía sau.

Nào mõ, nào trống binh binh boong boong hòa nhịp tưng

bừng náo nhiệt.

“Cắt! Cắt!” đạo diễn gào lên.

An Tín dừng lại, mới thấy người xem tự phát xúm đông

xúm đỏ dưới sân khâu đã bò ra cười nghiêng ngả.

Sau khi bị đạo diễn lên lớp một bài, cô nơm nớp lo sợ

mặc áo giáp xuất trận, phối hợp với Lôi Phong đả hổ. Trong lúc đó, họ bắt đầu

cuộc đọ sức, thân người không tránh khỏi ôm lấy nhau, ngã ra đất lăn qua lăn

lại. Đỗ Phong chặt đứt mất đuôi hổ của cô, cô nằm bò trên mặt đất, ánh mắt

thuận theo chậu hoa tươi, ghế ngồi trong quán trà nhìn sang, bỗng phát hiện một

gương mặt khôi ngô càng lúc càng gần.

Boss Dụ Hằng! An Tín giật mình, lật người nhảy vọt

lên. Đỗ Phong cũng không hiểu chuyện gì, đứng đực ra bên cạnh.

“Đang đánh hay như thế, sao lại dừng?” Đạo diễn nổi

gân xanh, hét tướng, “An Tín nhặt đuôi của cô lên, nối xong rồi tiếp tục đánh!

Chính Nam mau hóa trang thêm vào, khẩn trương nhập vai!”

“Đạo diễn, không phải là đuôi của tôi”. An Tín không

kìm được càu nhàu.

“Thế là đuôi của ai?” đạo diễn trợn mắt, “Chính Nam

chặt nó ra từ sau mông cô, thì nó là đuôi của cô!” Có người cười ồ, có người ủ

rũ, tóm lại là đều không tiếp lời.

“Cô An, sao cô lại ở đây?”, đang mắt to trừng mắt bé

với đạo diễn, An Tín chợt nghe thấy một giọng thân quen.

Quả nhiên là Dụ Hằng tới rồi!

Cô quệt mồ hôi, cười đáp: “Dụ tổng”, một mặt lén quay

sang lừ mắt với đạo diễn. Nhìn lại, xác nhận thêm lần nữa, thấy mặt Boss vẫn

phủ nguyên một lớp ánh sáng lạnh lùng, đứng dưới sân khấu, cách chừng ba phân.

An Tín cắn răng lần nữa, mím môi thì thầm với đạo

diễn: “Đạo diễn, giải thích một chút đi, sếp của chúng tôi không thích nhân

viên làm thêm việc bên ngoài...”, nhất là những lúc sắc mặt Boss trong không

vui vẻ gì lắm.

Đạo diễn phá lên cười, giơ tay ra: “Dụ tổng của Dực

Thần đúng không?”

Dụ Hằng gật đầu, đưa tay bắt tay ông, đạo diễn dưới

ánh mắt cầu cứu của An Tín, cười khà khà: “An Tín là con gái nuôi tôi, hôm nay

tôi gọi riêng nó tới nhờ sắm một vai, Dụ tổng chắc không trách nó đâu nhỉ?”

“Mũ của cô An đã dỡ rồi à, bệnh có phải là sắp khỏi

rồi không?” Boss vẫn nguyên nét mặt điềm tĩnh, lạnh nhạt hỏi: “Ngày mai có thể

đi làm chưa?”

An Tín vội vàng gật đầu. Hai người bên cạnh không nói

năng gì.

“Cần tôi đưa cô về không?”

An Tín lắc đầu. Giờ đang trong bộ dạng thế này,

cô nào dám.

“Vậy nghỉ sớm đi”. Sau cùng, Boss để lại bóng lưng xa

xăm, khoác vai một cô nàng đóng nguyên bộ hàng hiệu ONLY rời đi. Có điều sắc

mặt vẫn hơi nặng thì phải!

An Tín trơ mắt ra nhìn, thấy Boss dùng bóng lưng tuyệt

mỹ cẩn thận dè dặt ôm choàng lấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia, cho tới khi

tầm mắt đột ngột xuất hiện một gương mặt kỳ dị, cười nhe răng: “An tiểu

bạch(10), lau đi”.

(10) Tiểu bạch: chỉ vai phản diện

An Tín bừng tỉnh quay đầu lại: “Lau cái gì”.

Nguyễn Chính Nam nâng gấu áo, lau miệng cho cô: “Xong

rồi”.

Tiếp sau đó, An Tín nhanh chóng phối hợp với Nguyễn

Chính Nam, để cậu ta đánh chết con hổ. Đạo diễn gọi mấy diễn viên chính và cô

cùng đi ăn đêm, nhét một xấp tiền dày vào trong túi, cô phờ phạc gật đầu.

Cả nhóm lái xe tới một tiệm đồ nướng có tiếng ở vịnh

Cửu Giang, trong lúc loạng choạng, nghe thư ký trường quay nói Nguyễn Chính Nam

sẽ lái xe tới sau, lại gật đầu lấy lệ. Thư ký trường quay thở dài, xoa xoa đầu

cô: “Khổ thân, cởi lốt hổ ra vẫn chưa hoàn hồn lại, bị đánh đến mụ cả người đi

rồi...”

Xà lách, thịt xiên, sườn sụn, nấm, váng đậu,... rất

nhanh bày kín cả bàn, tất cả mọi người đông đủ, ngồi vây quanh bàn, uống rượu

và thi hành tửu lệnh(11), vô cùng sôi nổi. An Tín lặng lẽ ăn mỳ, thỉnh thoảng

lại gắp một đũa đồ nướng trong đĩa. Đang xâu mỳ thì nghe có người nói: “Tối nay

mọi người đều phải vui hết mình, không say không về, ai không uống là không nể

mặt lão Hồ”. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy đạo diễn đang trừng mắt nhìn bốn phía.

(11) Tửu lệnh: một trò chơi giúp vui trên

bàn nhậu, thông thường là chỉ định một người làm lệnh quan, những người còn lại

nghe lệnh lần lượt đối đáp bằng thơ liên vận, đoán vật, đổi bài,... người làm

sai hoặc bị thua sẽ bị phạt uống rượu.


Mọi người nhao nhao hưởng


Polly po-cket