Disneyland 1972 Love the old s
Đóng Cửa Thả Boss

Đóng Cửa Thả Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322630

Bình chọn: 8.00/10/263 lượt.

mươi lăm tuổi

thôi, không phải bà già!”

Anh chàng tìm kiếm ngôi sao: “...”

Bà An trừng mắt xong, giải phóng hết sát khí, sửa sang

lại mớ tóc tung ra vì chạy, chậm rãi nói: “Nếu đúng là đoàn làm phim của Chính

Nam, tôi nhất định sẽ cho con gái đi thử xem sao”.

An Tín giống như quả bóng bị chọc thủng, bất bình rủ

vai xuống. Người khác không hiểu tâm tư của mẹ thì thôi, cô là con gái, sao mà

không hiểu cho được? Chỉ riêng việc mẹ thu thập đủ loại poster, hình ảnh ngôi

sao lớn nhỏ trong nhà, cũng đủ để biết công sức bà bỏ ra theo đuổi ngôi sao đã

đạt tới cảnh giới cửu trùng âm dương rồi, vụ thứ hai lần này cô đừng mong thoát

được.

Nhưng mấu chốt là cô không theo đuổi ước mơ ngôi sao,

cũng không sính Hàn sính Nhật gì, cùng lắm chỉ dám khoe là fan cuồng Michael

Jackson có thâm niên thôi, trong căn hộ nhỏ của cô chỉ có poster của MJ(4), đến

cả ảnh của đại minh tinh họ Nguyễn mẹ đang thao thao bất tuyệt kia, cô cũng mới

liếc qua một lần, căn bản không để ý.

(4) Michael Jackson.

Tối đến, An Tín bị mẹ lôi về nhà ăn cơm, kèm theo đó

là một màn “dạy bảo ân cần”: “Mai đừng có quên đem ảnh có chữ ký của Nguyễn

Chính Nam về đây đấy!”

Trước khi đi ngủ, cô lôi từ trong túi ra một tập sổ vẽ

cũ, lật tới trang cuối cùng, tiếp tục hoàn thiện tác phẩm chân dung Dụ Hằng.

Cuốn sổ vẽ này là món quà bố tặng cô khi cô đạt danh hiệu học sinh giỏi đầu

tiên hồi tiểu học, cũng khá là lâu năm rồi, trang bài không tránh khỏi ố vàng,

nhưng cô vẫn rất trân trọng cuốn sổ này, bởi trong đó ghi dấu biết bao tâm sự

từ nhỏ tới lớn của cô, mà tâm sự lớn nhất từ trước đến giờ vẫn được cô vẽ lại ở

ba trang cuối.

Dụ Hằng trên giấy yên lặng nhìn cô, vẫn cái vẻ thận

trọng dửng dưng thường ngày, khóe môi khẽ cong lên, hàng lông mày sạch sẽ gọn

gàng, không có điểm nào không toát lên vẻ quyến rũ của mỹ nam, dù chỉ là trên

giấy, khí phách của anh vẫn là mạnh mẽ độc nhất vô nhị.

An Tín ngắm gương mặt anh, búng búng trang giấy, mới

búng được mấy cái, lại thấy không nỡ, vội vàng lấy vụn bánh mì tẩy đi những vết

đen trên viền mặt anh. Bố bưng sữa vào nhìn một lúc, buông câu: “Con gái ngốc”

rồi đặt cốc sữa xuống, nhìn cô thở dài: “Con gái à, con yêu thầm cậu ta đã hai

năm rồi, mà vẫn chưa dám nói sao?”

An Tín mếu máo: “Con đã định nói rồi, nhưng phụ nữ

theo đuổi anh ấy nhiều quá, con lại chẳng có cơ hội để thổ lộ”.

Bố vuốt vuốt mớ tóc xoăn của cô: “Hay để bố giúp con?

Vì bố thấy anh chàng này trông cũng đứng đắn chững chạc, rất hợp với con gái

Tín nhà ta, bố cũng thích đó.”

An Tín đỏ bừng mặt, cô đẩy bố ra ngoài phòng: “Thôi bố

đừng tham gia, bố cũng đâu có quen người ta, vả lại kể cả bố có giúp được thật,

con cũng thấy xấu hổ lắm”.

Ông An cười khì: “Bố có thể nghĩ cách để quen cậu ấy

mà!”, thoáng cái đã thấy bà An theo sau nghe ngóng, nụ cười của ông cứng đờ

lại. “Bà xã, bà vào đây làm gì thế?” Bà An đi thẳng qua hai bố con, nhìn Bố

không phục: “An Tín năm nay hai mươi ba, thanh niên bình thường sao quản nổi

nó, phải tìm người có thể bổ sung lẫn nhau vẫn hơn chứ!” Mẹ trừng mắt: “Thế anh

chàng này thì sao? Trông cũng phải ba mươi có lẻ rồi đúng không, già thì cũng

già rồi, sao mà xứng đôi với đồ trẻ ranh được chứ?”

Khóe môi An Tín méo mó xẹo xọ. Cứ cho là mẹ phản đối

cô thích người hơn tuổi đi, cũng không đến nỗi phải hạ thấp cô thành đồ trẻ

ranh thế chứ, thực ra nói đi nói lại, mẹ nhất định chỉ thích kiểu thanh niên

đẹp mã kiểu như Nguyễn Chính Nam thôi, anh tuấn có thừa, không còn trẻ con cũng

chưa hẳn là đàn ông, có sức hấp dẫn rất tinh tế, cũng khó trách bà lấy đó làm

tiêu chuẩn.

Ông An vẫn còn muốn giãi bày thêm, An Tín liền giật

giật gấu áo ông, yếu ớt nói: “Bố, thôi bỏ đi, bố quên là mẹ không khoái mấy chú

già dặn hay sao?”

An Tín sáng sớm đến bệnh viện tháo vòng nhựa cố định

xương sọ, quấn mấy tầng băng xô đến trường quay.

Vừa quá tám giờ, trường quay lác đác vài nhân viên làm

việc, đang bày đạo cụ, bố trí dàn cảnh. Tìm tới đạo diễn, đạo diễn ngồi trên

ghế tựa nhìn cô một lượt, nói: “Dáng dấp cũng không tồi, rất hợp với vai võ

sinh”.

An Tín cúi đầu nhìn cái áo phông dài tay in hình cừu

vui vẻ, quần bò co giãn đang mặc trên người, cố gắng ưỡn ngực: “Đạo diễn, tôi

là nữ”.

Đạo diễn tháo kính râm, nhìn một lượt từ trên xuống

dưới: “Uhm... chàng trai trẻ cũng khá khôi ngô đấy”. An Tín lầm bầm: “... nói

cũng như không?”. Đạo diễn không thèm để ý, vẫy tay: “Bất kể là nam hay nữ, đã

đến chỗ tôi thì đều là người chết... à, không, là võ sinh”.

An Tín nhìn vẻ hung dữ lộ ra qua mắt đạo diễn, toàn

thân run lẩy bẩy. Hai tiếng đồng hồ sau đó, cô cuồi cùng cũng biết thế nào gọi

là “võ sinh”.

Theo nữ thư ký trường quay kể, bọn họ đang quay một bộ

phim võ hiệp cổ trang, phản ánh lịch sử trưởng thành của một anh hùng tuổi

thiếu niên kiểu như Quan Bình(5). Hai ngày nay phải quay ba cảnh tập kích trong

rừng, Đỗ Phong đá hổ, giết giặc sa trường, tóm lại là, thông qua đám giặc cỏ,

thảo khấu, quân địch... và cả con hổ đen đủi kia nữa, để làm nổi bật hào khí

anh dũng của cậu thiếu niên Đỗ P