
không sợ khổ, huống hồ việc điều tra, nghiên cứu thị trường
này chỉ có cô đích thân đi làm mới có thể nắm bắt được xu hướng thị
trường mới nhất, không phải là cấp dưới cứ nộp lên một đống số liệu là
cô có thể nắm bắt được hết.
Cô chỉ đưa trợ lý An Ni đi cùng, lần này là thực hiện giai đoạn của công việc đưa sản phẩm vào quầy chuyên
dụng của Hoa Vũ, hơn nữa, năm nay Hoa Vũ cũng chỉ gia tăng một chỉ tiêu
cho quầy chuyên dụng thời trang thôi. Ít nhiều gì thì cũng có hai con
mắt cùng hướng đến quầy chuyên dụng đó, chưa kể, từ trước tới nay, Long
Khánh là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, họ cũng đã ra mặt đọ sức với công ty cô, bởi thế cô đâu dám khinh suất.
Đã gặp được Vương Chấn
Duy mấy lần những thái độ của anh ta từ đầu chí cuối vẫn rất mơ hồ. Cô
biết Vương Chấn Duy có chút thiếu tín nhiệm với sản phẩm và năng lực
kinh doanh của công ty mình, nhiệm vụ trước mắt, đương nhiên là phải
nghĩ cách để Vương Chấn Duy hiểu rõ được sản phẩm của công ty và tin vào năng lực của cô.
Đúng là không tìm hiểu thì không biết, phương
pháp kinh doanh của Công ty Long Khánh quả nhiên lợi hại. Thẩm Xuân Hiểu vừa nghiên cứu vừa âm thầm sợ hãi. Vị quản lý Thị trường này của Long
Khánh mới được thăng chức nửa năm, không ngờ anh ta đã tạo được mạng
lưới kinh doanh chặt chẽ và hùng mạnh như thế. Đều tại cô đã quá khinh
suất, xem ra đối thủ Long Khánh còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng
của cô.
Thẩm Xuân Hiểu mệt mỏi trở về công ty, đã gần đến giờ
tan ca rồi, nghĩ tới việc sắp phải ngồi nghe Lư Hạo Tường giới thiệu về
kế hoạch mới của anh, hơn nữa, cũng phải điều chỉnh lại số liệu điều
tra, xem ra hôm nay cô phải ở lại đến tận khuya thôi. Cô nhờ An Ni gọi
giúp suất ăn nhanh rồi vùi đầu vào đống tài liệu.
Những tài liệu này, cô vốn đã có thể giao cho An Ni xử lý sơ bộ, nhưng không biết dạo
này cô ấy bận việc gì mà cứ tới giờ tan ca là đã sáng mắt lên rồi,
thoáng cái đã chẳng thấy đâu nữa, song cô cũng không muốn mắng chửi cấp
dưới, vẫn cam chịu vất vả một mình. Hơn nữa, cô cũng đang độc thân,
không phải hẹn hò hay yêu đương gì.
Nghĩ như thế, trong lòng
cũng có chút tâm trạng khác lạ, Thẩm Xuân Hiểu tưởng mình chẳng quan tâm gì đến chuyện ấy nhưng thực ra không phải. Lúc bị Lư Hạo Tường nhạo
báng là gái ế, nói là đã tới giai đoạn đầu của thời kỳ mãn kinh, cô bận
lòng; lúc bị Triệu Yến Minh mượn cớ tới buổi xem mặt để rủ cô đi cùng,
cô cũng bận lòng; khi nói chuyện qua điện thoại, bố mẹ hỏi cô bao giờ
lấy chồng, lúc bịa chuyện cho qua, cô cũng bận lòng.
Nhưng, tình yêu và hôn nhân đối với Thẩm Xuân Hiểu mà nói thực sự quá xa vời, đó là những khái niệm mơ hồ, trong từ điển của cô, nó luôn luôn bị cô cố ý
giấu giếm.
Song, chúng lại xuất hiện lúc cô lơ đãng, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cô.
Đối với người sợ hãi tình yêu mà nói, dốc sức làm việc mới là trạng thái
thích hợp nhất, nhưng bây giờ, công việc của cô dường như cũng không
thuận lợi như trong tưởng tượng.
An Ni gõ cửa, đem suất ăn vào.
Thẩm Xuân Hiểu nói: “Cảm ơn!”.
An Ni cười nói: “Giám đốc không cần cảm ơn. Hay là em làm thêm giờ cùng chị nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu, cười nói: “Thôi, bạn trai em còn đang đợi ở cổng
công ty kìa, chị mà giữ em lại thêm một phút nữa thì không biết sẽ phải
hứng chịu bao nhiêu lời oán thán đây!”.
An Ni ngượng ngùng, bẽn lẽn nói: “Giám đốc, em đã có bạn trai đâu, chị lại trêu em rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu không nhịn được, cười nói: “Được rồi, được rồi, em mau về đi!”.
An Ni vâng một tiếng rồi đi ra, lát sau lại bưng tách cà phê vào, nói: “Giám đốc, thế em nghỉ trước đây, bye bye!”.
“Bye bye!”
Mở suất cơm ra, hiện tại chuyện công việc đang chiếm cứ hết dòng suy nghĩ, lại thêm suất ăn chẳng hợp khẩu vị, nên cô chỉ ăn hai miếng rồi bỏ đấy. Cô đóng hộp cơm, gói lại cẩn thận rồi ném nó vào thùng rác ở góc phòng, sau đó trở lại bàn làm việc tiếp tục nghiên cứu tài liệu.
Cô
bận đến mức quên cả thời gian, ngón tay kẹp bút, ánh mắt hết lướt qua
máy tính rồi lại cặm cụi vào tờ giấy trên bàn làm việc. Đang ghi chép số liệu thì có tiếng gõ cửa.
Ngẩng đầu lên, hóa ra là Lư Hạo
Tường, lúc này Thẩm Xuân Hiểu như sực nhớ ra gì đó, vội nhìn đồng hồ ở
góc dưới máy tính. Thì ra đã bảy giờ năm phút rồi, chẳng trách Lư Hạo
Tường đích thân đến, cô vội đứng dậy.
Lư Hạo Tường không làm gì, mà đứng dựa cửa, khuất sau ánh sáng nên biểu hiện không rõ ràng. Nhớ
tới lúc trước mình vừa dùng An Châu để công kích anh ta, Thẩm Xuân Hiểu
cảm thấy có chút áy náy, mấy từ xin lỗi cứ mấp máy giữa hai hàm răng mà
không thể phát ra thành tiếng.
Lư Hạo Tường thấy cô đứng lên
nhưng chưa rời bước, nét mặt chần chừ, nên lại nói mỉa: “Giám đốc Thẩm,
bây giờ chỉ là cuộc họp nhỏ giữa hai bộ phận, cô không cần trang điểm,
cũng chẳng cần ăn mặc lộng lẫy. Hơn nữa, cho dù cô có mặc trang phục của hoàng đế thì đứng trước những người đã hiểu cô rõ như chúng tôi, cô
cũng không thể che đậy nổi bản chất gái ế đâu, phải thế không? Cô xem,
chúng tôi đã đợi cô gần mười phút rồi, cô có thể khởi giá được chưa?”.
Thẩm Xuân Hiểu bực bội. “Lư Hạo Tườn