Đôi Điều Về Anh

Đôi Điều Về Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323334

Bình chọn: 10.00/10/333 lượt.

i có đến ít nhất mười lăm hay hai mươi phụ nữ ở bên trong.

“Tôi nhớ anh đã nói rằng cô ta có một vài bạn gái đến chơi cơ mà.” Jack nói với Kamin. Cả hai người họ, cùng với Phelps và Wilkins, đứng một hàng tựa vào chiếc xe ô tô, nhìn từ bên này đường thì thấy người phụ nữ tầm tuổi cuối hai mươi hoặc đầu ba mươi, mặc quần bò và đi giày cao gót, xách túi quà màu hồng bước tới bậc cửa nhà Cameron và nhấn chuông. Một người phụ nữ mảnh khảnh ăn mặc rất phong cách ra mở cửa. Họ cùng la lên vui mừng, ôm nhau, rồi cửa đóng lại và tất cả trở lại yên ắng.

Kamin nhún vai. “Vào lúc ấy thì chỉ có một số bạn gái thôi.”

“Anh không cho rằng cần phải gọi điện thoại cho tôi và nói rằng, cô ta tổ chức tiệc các cô nàng độc thân sao?”

“Tôi không biết các anh định phóng đến đây, đặc vụ Pallas ạ.”

Jack im lặng, nhận ra rằng anh đã tự đẩy mình vào chuyện này.

“Các anh nghĩ những cái túi hồng ấy để làm gì?” Wilkins hỏi, giọng đầy thắc mắc.

Phelps đứng cạnh anh ta, cũng mở to mắt và cảm thấy ấn tượng. “Đó là một trò chơi. Mỗi cô gái mang một bộ đồ lót, thứ mà cô ta thường mặc. Cô dâu sẽ phải đoán bộ nào do ai mang đến. Nếu cô dâu đoán sai, cô ấy phải uống một ly rượu. Nếu cô ấy đoán đúng thì cô gái kia sẽ phải uống.”

“Cameron đã lo sợ rằng Amy sẽ không thích trò này, nhưng những cô em họ lại cứ khăng khăng như thế, hiểu chứ?” Kamin nói.

Jack ngước nhìn lên. “Hẳn là các anh cũng rất thích thú với việc này.”

Phelps cười lớn. “Khi một cô gái như Cameron nói về đồ lót thì chúng tôi lắng nghe.”

“Thế anh thì sao, Jack? Anh có làm được không?” Wilkins hỏi.

“Làm gì?”

“Hai mươi đôi đồ lót. Nghĩ xem, anh có thể nhận ra đôi nào là của Cameron không?”

Jack đã từng bị tra khảo bằng dao, bằng súng, bằng tất cả những thứ mà một người có thể nghĩ đến, nhưng chưa có câu hỏi nào lại khiến anh lúng túng như câu này.

Bởi vì bây giờ, quả thực anh đang nghĩ về đồ lót của cô ấy.

“Tôi không thấy vì lí do gì mà tôi có thể biết được điều ấy.” Anh trả lời một cách cộc cằn. “Thế các anh có nghĩ mình có thể làm được không?”

“Không, nhưng tôi không cố hôn cô ấy cách đây ba hôm.” Wilkins nói.

Anh nhìn chằm chằm vào Kamin và Phelps. “Hai người đúng là nói toàn chuyện tưởng tượng.” Anh quay sang Wilkins. “Chúng ta nên đi thôi!”

Wilkins lắc đầu. “Không thể nào. Chúng ta đến để đưa những bức ảnh này cho Cameron xem, đó mới là việc chúng ta phải làm.”

Jack chỉ vào ngôi nhà. “Anh không có ý nghĩ nghiêm túc về việc đi vào đó đấy chứ.”

Đôi mắt Wilkins ánh lên sự thích thú. “Ồ, tôi sẽ đi vào đấy, cả anh cũng thế, anh bạn ạ.”

“Anh đã cho rằng ví của người khác là bất khả xâm phạm cơ mà! Thâm nhập vào một bữa tiệc của các cô nàng độc thân còn hơn thế nhiều.”

Wilkins xoa tay vào nhau một cách hào hứng. “Tôi biết. và tôi sẽ không bao giờ có được một cái cớ như thế này nữa.”

“Anh là một đặc vụ FBI đấy Wilkins ạ.” Jack nhắc nhở anh ta.

“Tôi cũng là một người đàn ông độc thân, Jack ạ. Và bên trong ngôi nhà ấy là hai mươi phụ nữ tuyệt đẹp đang uống rượu và phô bày đồ lót. Đây là quyết định chẳng cần suy nghĩ gì nhiều.” Anh rời khỏi chiếc xe ô tô và tiến về phía ngôi nhà.

“Nói thì dễ, tay cớm tốt ạ. Tôi là người sẽ phải gánh chịu hậu quả của việc này.” Jack càu nhàu khi bước theo sau.

Wilkins cười lớn. “Tôi biết. Đó là điều khiển việc này thật hoàn hảo.”

Cameron đứng trước tủ lạnh, cố gắng tìm một chỗ để nhét tất cả chỗ pho mát, trái cây và kẹo socola còn thừa vào. Cô em họ của Amy – Jolene, ló ra từ sau cửa.

“Thế lúc nào thì người múa thoát y tới?”

Cameron lắc đầu. “Chị nói với em rồi, không có người nào cả.” Cô giữ cho giọng mình nhỏ lại. Nếu Amy mà nghe được từ “người múa thoát y” thì cô sẽ phải trả giá đắt. Là phù dâu, cô đã được cung cấp một danh sách các hoạt động và sự kiện cho bữa tiệc độc thân và một người đàn ông trần truồng rõ ràng không nằm trong danh sách đó.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi cô em họ khác của Amy, Melanie, cùng thò đầu vào. Giống như loài sam, họ luôn đi theo đôi, nếu bạn thấy một người thì chắc chắn người kia cũng sẽ xuất hiện ngay sau đó.

“Chúng em nghĩ chị chỉ nói thế để Amy không nghi ngờ gì thôi!” Melanie nói.

Cameron đã để ý rằng, những cô em họ này sử dụng đại từ nhân xưng số nhiều “chúng em” một cách lạ lùng và có tính chống đối khi thể hiện sự không hài lòng với điều gì,

“Vâng, chúng em nghĩ rằng đó chỉ là giả vờ để gây ngạc nhiên cho mọi người thôi.” Jolene thêm vào.

“Nếu chỉ là vấn đề tiền bạc thì chúng em sẽ vui vẻ chi trả cho việc đó mà.” Melanie xen vào.

Cameron chẳng nói được gì nữa. Ồ, nhìn xem chỉ vì người đàn ông trần truồng mà họ sẵn lòng góp thời gian và tiền bạc, hai thứ mà bấy lâu nay, dứt khoát là họ không mấy sẵn lòng. Nhưng với tinh thần là một phù dâu, cô nở một nụ cười.

“Không phải là vấn đề tiền bạc đâu. Chị đã hứa với Amy là không có người múa thoát y nào cả. Chị rất tiếc.” Đổi lại, cô cũng yêu cầu Amy sẽ không có chuyện thoát y nào cả nếu cô đính hôn. Một việc mà không có vẻ gì là sẽ xảy ra trong tương lai gần, bởi thứ nhất cô không có bạn trai, thứ h


pacman, rainbows, and roller s