
ời hắn còn chưa lành nha!”
“Ta có biện pháp gì, bối lặc gia đêm nay chính là muốn uống rượu, cho dù ta
không đưa cho hắn, hắn cũng sẽ tự mình đi lấy.” Nàng cho là hắn muốn như vậy
sao, hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
“Đêm nay, hắn rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại muốn uống rượu?”
“Ta cũng không thật sự rõ ràng, chỉ biết là hàng năm vào khoảng thời gian này,
bối lặc gia luôn tâm tình không tốt, chắc chắn sẽ có một, hai đêm có bộ dáng
như hiên tại, một mình uống rượu giải sầu.”
Hắn hầu hạ bối lặc gia mới chỉ có hai năm, trước khi hắn đến, bối lặc gia đã có
bộ dáng như vậy, hắn, thân làm nô tài cũng không có tư cách hỏi đến việc riêng
của chủ tử, cho nên chỉ có thể ở một bên vụng trộm quan tâm.
Nhưng Đổng Trinh Hoa không thể chịu đựng được Thịnh Hạo làm loại chuyện thương
thân này, A Thiết không dám ngăn cản, vậy đổi cho nàng đi!
A Thiết giật mình trừng lớn hai mắt nhìn Đổng Trinh Hoa cư nhiên nghênh ngang
trực tiếp hướng Thịnh Hạo đi tới, lo lắng thấp giọng muốn ngăn cản, “Này, ngươi
muốn làm gì? Này...”
Thịnh Hạo uống rượu uống đến một nửa, phát hiện Đổng Trinh Hoa cư nhiên đi vào
trước mặt hắn, không khỏi nhướng lông mày lên, “Ngươi không phải đang ngủ, sao
đi ra?”
“Chủ tử cũng chưa ngủ, ta đây làm nô tỳ sao dám ngủ?” Đổng Trinh Hoa vẻ mặt
tươi cười trực tiếp đoạt lấy bầu rượu trên tay hắn, hành vi lớn mật như vậy một
chút cũng không giống nô tỳ, “Bối lặc gia, hiện tại ngài có thương tích trong
người, không nên uống rượu, rượu này, nô tỳ trước hết nhận thay bối lặc gia.”
Thịnh Hạo không nghĩ tới rượu của mình lại bị nàng cướp đi, cố ý đe doạ nàng,
“Ngươi thật to gan!”
“Bối lặc gia là muốn trừng phạt nô tỳ sao?” Nàng tiếp tục bảo trì tươi cười,
bởi vì nàng cảm giác được, hắn chỉ là dọa nàng, cũng sẽ không thật sự trừng
phạt nàng.
Quả nhiên, Thịnh Hạo khẽ cười một tiếng, thật sự hắn không có biện pháp tóm
được nữ nhân có bộ dạng như Ngọc Ly này, “Quên đi, rượu kia ngươi muốn thu hãy
thu đi.”
Hắc, dự cảm của nàng quả nhiên là đúng! “Bối lặc gia, nếu có tâm sự, nói thẳng
ra, có thể tốt hơn so với một mình uống rượu giải sầu nha!”
Ánh mắt của hắn lộ ra một chút đau thương, khiến nàng rất không nhẫn tâm, rất
muốn biết hắn rốt cuộc làm sao vậy, cho nên dù biết là hỏi như vậy xem như vượt
quá khuôn phép, nàng vẫn nhịn không được hỏi ra lời.
“Ngươi ngay cả tâm sự của ta cũng muốn để ý đến? Ngươi không phải không chỉ là
một người can đảm chứ?” Thịnh Hạo cố ý chế nhạo.
“Có lẽ vậy.” Nàng nhún nhún vai, tươi cười giờ phút này thật ra có chút bướng
bỉnh.
Có thể là uống rượu, cũng có thể là bởi vì bộ dạng nàng, Thịnh Hạo phát hiện
mình đột nhiên không quản được nội tâm xúc động, nếu nàng muốn biết, hắn liền
không chút do dự đã mở miệng, “Hôm nay... Là ngày giỗ một vị bạn cũ của ta.”
“Ách?” Đổng Trinh Hoa không nghĩ tới sẽ là một sự việc như vậy, đột nhiên cảm
giác mình buộc hắn mang tâm sự trong lòng nói ra khỏi miệng, có chút tàn nhẫn,
“Nếu ngươi không muốn nói, vậy đừng nói đi.”
“Không, hiện tại ta rất muốn nói, cho nên ngươi thế nào cũng phải nghe.”
“Vậy được rồi, ta liền chăm chú lắng nghe.” Đổng Trinh Hoa tiếp tục hỏi, “
Vậy... Là một bằng hữu rất tốt sao?
“Xem như thế đi.” Hắn không biết nên định nghĩa quan hệ với nàng như thế nào,
bởi vì giữa hai bọn họ, không hoàn toàn chỉ là bằng hữu, quan hệ có chút phức
tạp.
“Vậy bằng hữu của ngươi vì sao chết?”
“Bị ta hại chết.”
“A?” Đổng Trinh Hoa kinh ngạc sửng sốt, ngay sau đó trả lời, “Ta không tin.”
Tuy rằng quen biết không lâu, nhưng nàng biết hắn tuyệt đối không phải người
như thế, nếu hắn không phải đang lừa nàng, nàng liền khẳng định có hiểu lầm gì
đó.
“Ta thật sự cảm thấy, là ta hại chết nàng...” Thịnh Hạo nhìn ánh trăng phía
chân trời, giọng điệu có chút buồn bã nồng đậm, “Khi ta mới quen nàng thì nàng
chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, ta đối đãi với nàng như muội muội, không nghĩ
tới... Sau đó phần tình cảm kia vô tình trở nên không giống như huynh muội, mà
là ta đã thích nàng...”
Hắn và một vị bạn tốt khác cùng quen biết nàng, hắn và bạn tốt cùng nhau che
chở nàng, xem nàng như muội muội thương yêu nhất để chăm sóc, vốn tưởng rằng
tình nghĩa ba người sẽ vĩnh viễn tồn tại, lại không nghĩ rằng, trong một đêm
thay đổi hết.
Đổng Trinh Hoa nhíu lại lông mày, cho nên bây giờ hắn là đang thương tiếc cô
nương hắn từng thích? Điều này làm cho nàng không hiểu, cảm thấy có chút không
phải tư vị, “Ngươi thích nàng, nàng kia cũng thích ngươi sao?”
“Ngay từ đầu ta cũng không biết nàng rốt cuộc có thích ta hay không, nhưng khi
nàng tròn mười lăm tuổi thì bạn tốt của ta lại hướng Hoàng thượng thỉnh cầu ban
hôn, chỉ hôn cho nàng làm phúc tấn của hắn, nàng cực kì khiếp sợ, mới nói ra
nàng thật ra là thích ta, còn đối với bạn tốt của ta, nàng chỉ có cảm tình
giống như huynh muội.”
Cho nên... Đây là một cuộc tình tay ba? “Vậy làm sao? Hoàng thượng lần này chỉ
uyên ương sai quá mức.”
“Nhưng thánh chỉ ban hôn đã ra, có thể sửa đổi sao?” Thịnh Hạo cười khổ, “Một
người là bạn tốt của ta, một