
, hắn ngay cả cái cớ để giữ nàng lại cũng không có
Vì sao? Tại sao là Thịnh
Hạo gặp được Đổng Trinh Hoa trước, mà không phải hắn?
“Trinh Hoa.” Thịnh Hạo vươn tay với Đổng Trinh Hoa, thái độ kiên định cường
thế, “Lại đây.”
Đổng Trinh Hoa từ chối trong chốc lát, vẫn là bất đắc dĩ tiêu sái đến bên người
Thịnh Hạo, xem ra sau này nàng cũng không cần vọng tưởng còn có thể chạy trốn
nữa, lần này trở về, hắn chắc chắn sẽ khiến nàng không có cơ hội bước ra khỏi
phủ bối lặc.
“Bác Tuyên, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngươi.” Thịnh Hạo sau khi đạt được mục
đích, không hề ở lâu, liền xoay người mang theo Đổng Trinh Hoa rời đi.
Bác Tuyên không có ngăn cản hắn, nhưng hắn vẫn hướng tới bóng lưng Thịnh Hạo
lạnh giọng nói: “Ngươi là bởi vì diện mạo nàng giống Ngọc Ly, mới giữ nàng ở
bên người a?”
“Ách?” Đổng Trinh Hoa nhìn về phía Thịnh Hạo, rốt cục nàng cũng nhớ được ở nơi
nào nghe qua tên Ngọc Ly này, chính là lần đầu tiên nàng gặp hắn ở trên chiến
trường thì hắn thốt ra tên Ngọc Ly đối với nàng.
Nguyên lai hắn... Cũng chỉ muốn coi nàng trở thành thế thân của Ngọc Ly?
Sống lưng Thịnh Hạo hơi hơi cứng ngắc, cũng không quay đầu lại, “Cái đó và
ngươi không quan hệ.”
Hắn nắm tay Đổng Trinh Hoa thật chặt, không chút lựa chọn mang nàng ra khỏi Phủ
bối lặc Bác Tuyên, tham lam muốn giữ lấy nàng làm cho hắn không hy vọng nàng sẽ
tiếp tục ở đây.
Đổng Trinh Hoa là của hắn, hắn sẽ không để cho Bác Tuyên có cơ hội tham gia,
cướp nàng từ trong tay hắn, làm cho hắn lại hối hận không thôi.
Vô luận như thế nào, lần này hắn nhất định phải giữ Đổng Trinh Hoa ở lại bên
cạnh mình, nàng chỉ có thể là của một mình hắn!
***
Đổng Trinh Hoa trầm mặc đi theo Thịnh Hạo trở lại phủ bối lặc, dọc theo đường
đi hai người không phản bác gì, không khí ngưng đọng dị thường.
Đợi cho sau khi trở lại trong phủ, Thịnh Hạo mới lạnh giọng cảnh cáo nàng,
“Đừng nghĩ đến chủ ý gì nữa, bởi vì ngươi sẽ không thành công.”
Cho nàng ra ngoài một lần, nàng liền lập tức muốn chạy trốn, hắn sẽ không cho
nàng cơ hội thứ hai nữa, đây là do chính nàng gây ra, đừng trách hắn.
Đổng Trinh Hoa không có trả lời lời của hắn, ngược lại hỏi: “Ngọc Ly chính là
người ngươi từng nói qua, cô nương đã vì ngươi mà chạy trốn hôn lễ, còn đuổi
theo tới Tây Vực?”
Bác Tuyên là vị bạn tốt hắn từng đề cập qua? Đủ loại dấu hiệu đều biểu hiện,
Thịnh Hạo lúc mới bắt đầu cũng đã xem nàng trở thành thế thân của Ngọc Ly,
nguyên nhân hắn giữ nàng ở bên người, chỉ là bởi vì diện mạo nàng giống Ngọc
Ly, có thể bù lại kết quả tiếc nuối giữa hắn và Ngọc Ly.
Việc đã đến nước này, thịnh hạo cũng không có giấu diếm nữa tất yếu, trực tiếp
trả lời, “ phải”
“Cho nên... Diện mạo thật sự rất giống Ngọc Ly?”
“Rất giống, giống đến khiến cho ta thậm chí đã từng một lần nghĩ đến... Ngọc Ly
chết mà sống lại.”
“Cho nên, ngươi vẫn coi ta là thế thân của Ngọc Ly?” Đổng Trinh Hoa hừ cười ra
tiếng, biểu tình cực kỳ bi thương, “Ta chịu đủ rồi, ta là Đổng Trinh Hoa, cho
tới bây giờ cũng không phải là Ngọc Ly, vì sao các ngươi đều phải coi ta trở
thành một nữ nhân khác đây?”
Người trong mắt của hắn căn bản không phải nàng, hắn chính là xuyên thấu qua
nàng nhớ đến nữ nhân kêu Ngọc Ly kia, nàng rốt cuộc nghĩ cái gì?
Bác Tuyên coi nàng là Ngọc Ly, nàng nhiều lắm chỉ là cảm thấy không thoải mái,
nhưng vừa biết ngay cả Thịnh Hạo cũng coi nàng trở thành Ngọc Ly, trong nội tâm
nàng xuất hiện cảm giác mất mát chua xót mãnh liệt, đột nhiên cảm thấy cực kỳ
thất vọng đối với hắn.
Nàng không muốn trở thành vật thay thế cho người khác, nàng hi vọng người trong
mắt của hắn là nàng, nữ nhân gọi là Đổng Trinh Hoa, mà không phải Ngọc Ly!
“Ta thừa nhận, mỗi lần gặp lại ngươi, ta đều không tự chủ được nghĩ đến Ngọc
Ly, nhưng ta đã thực cố gắng phân biệt ngươi và Ngọc Ly, cũng không muốn xem
ngươi trở thành thế thân của nàng.”
Tuy rằng vừa mới bắt đầu, thật sự hắn rất khó tách nàng với thân ảnh Ngọc Ly
ra, luôn không thoát khỏi được ràng buộc qua lại, nhưng từ sau khi nàng ở dưới
đêm trăng giúp hắn cởi bỏ tự trách ràng buộc, hắn liền dần dần buông tiếc nuối
với Ngọc Ly, cố gắng xem nàng trở thành một nữ nhân khác mà đối đãi, không hề
từ trên người nàng tìm kiếm bóng dáng của Ngọc Ly.
Muốn hắn quên mất Ngọc Ly là không thể nào, nàng sẽ vĩnh viễn chiếm lấy một
phần nhỏ trong lòng hắn, có lẽ sau này tình cảm đối với nàng sẽ từ từ giảm đi,
nhưng tuyệt đối sẽ không biến mất.
Nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn muốn Đổng Trinh Hoa, nàng với hắn mà
nói, là một bắt đầu mới, đã không còn là vì bù lại tiếc nuối với Ngọc Ly.
“Cho nên bây giờ ngươi để ta lưu lại, rốt cuộc là bởi vì ta là Đổng Trinh Hoa,
hay là bởi vì ta giống Ngọc Ly?”
“Đương nhiên bởi vì ngươi là Đổng Trinh Hoa.”
“Phải không? Nhưng ta giờ này khắc này, cũng rất khó tin tưởng câu trả lời của
ngươi.” Đổng Trinh Hoa cười khổ vuốt khuôn mặt của mình, “Chỉ cần ta đây...
Khuôn mặt không thay đổi, ta liền vĩnh viễn không thoát khỏi bóng ma của Ngọc
Ly được, vĩnh viễn sẽ hoài nghi, ngươi là xuyên thấu qua ta nhìn Ngọc L