
cục có thể nhìn thấy mặt Đổng Trinh Hoa, hắn đương nhiên không thể
buông tha cơ hội này, “Ta tới xin Đổng cô nương hỗ trợ.”
“Ta sẽ không để cho nàng giúp ngươi.” Thịnh Hạo thẳng thắn giúp Đổng Trinh Hoa
cự tuyệt.
“Ta mời nàng chiếu cố, là quốc gia đại sự, cho dù nàng là nô tỳ của ngươi, giúp
việc này cũng là thiên kinh địa nghĩa, ngươi không nên ngăn cản.” Bác Tuyên
nghĩa chính từ nghiêm nói.
Thịnh Hạo mặc kệ nhiều chuyện như vậy, hắn chính là không muốn cho Bác Tuyên có
cơ hội cùng Đổng Trinh Hoa ở chung, “Ta bất kể là chuyện gì, tóm lại chính là
không cho phép!”
“Ngươi không cho phép, ta đây liền trực tiếp tấu thỉnh hoàng thượng, xin hoàng
thượng ân chuẩn ta mượn nô tỳ của ngươi, đến lúc đó ngươi không cho phép cũng
phải cho.” Bác Tuyên đã muốn bất cứ giá nào cũng phải để Đổng Trinh Hoa giúp
việc này.
“Ngươi ──”
“Hai vị đừng cãi, cứ tiếp tục ầm ỹ cũng không giải quyết được gì, không phải
sao?” Đổng Trinh Hoa than nhẹ một tiếng, này cảm giác mình một ngày nào đó sẽ
bị đội lên đầu tiếng xấu hồng nhan họa thủy, “ bối lặc gia, ngươi dù sao cũng
phải để cho Bác Tuyên bối lặc nói xem là việc gì trước, mới quyết định muốn
giúp hay không?”
“Bất kể là có chuyện gì gấp, ta đều...” Bác Tuyên cũng sẽ không buông tha cơ
hội tốt này, không để ý Thịnh Hạo ngăn cản, trực tiếp nói với Đổng Trinh Hoa,
“Đổng cô nương, còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp là ở ngoài một tòa giáo đường
không?”
“Nhớ rõ, làm sao vậy?”
“Kỳ thật ngày ấy ta đi giáo đường, là vì điều tra cha xứ giáo đường và ‘Thiên
Địa hội’ có quan hệ gì hay không.”
Nha, Thiên Địa hội! Các loại phim truyền hình lịch sử đời Thanh và điện ảnh,
đều thích lấy ân oán giữa triều đình cùng Thiên Địa hội viết văn chương, Đổng
Trinh Hoa cũng không phải suy nghĩ nhiều liền biết tình huống, biết Thiên Địa
hội là tổ chức dân gian phản Thanh phục Minh, luôn cùng triều đình Mãn Thanh
đối nghịch.
“Ta đã từng tiếp xúc với người vị cha xứ kia, lục soát không ít thư tiếng nước
ngoài, ngày đó ta nghe đến ngươi nói tiếng nước ngoài, nói vậy ngươi nhất định
biết tiếng nước ngoài, cho nên ta hy vọng có thể mời ngươi hỗ trợ, xem có thể
từ những thư kia, nhìn ra cha xứ cùng Thiên Địa hội rốt cuộc có quan hệ hay
không.”
Thịnh Hạo lập tức tìm được lý do phản bác hắn, “Trong cung không phải là không
có người nước ngoài hoặc người biết tiếng nước ngoài, ngươi có thể tìm những
người đó hỗ trợ.”
“Ta không tin những người trong cung, những thư kia thật vất vả mới đến tay, nếu
bởi vậy tiết lộ tin tức ra ngoài, thời gian dài ta diều tra liền uổng phí.”
“Ngươi không tin người trong cung, lại chỉ tin nô tỳ của ta, ngươi không thấy
là cực kỳ buồn cười sao?” Đừng tưởng rằng hắn không biết Bác Tuyên đang có cái
chủ ý gì, hắn căn bản chính là muốn dùng danh nghĩa tra án ở chung với Đổng
Trinh Hoa, hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của nàng.
“Ta cũng không cảm thấy điều này có gì buồn cười.” Bác Tuyên không hề sợ hãi
trừng mắt với hắn, “Tuy rằng ta và Đổng cô nương không có quá nhiều cơ hội ở
chung, nhưng bằng giao tình ngắn ngủi kia, ta tin tưởng Đổng cô nương là một
người có thể tin được, ta đối với ánh mắt nhìn người của mình còn có chút tự
tin.”
“Bác Tuyên, ta khuyên ngươi đừng si tâm vọng tưởng.” Thịnh Hạo lại trầm giọng
cảnh cáo lần nữa.
“Nếu ngươi cố ý muốn gây trở ngại tra án, cũng đừng ép ta thật sự tấu thỉnh
hoàng thượng.” Bác Tuyên cũng không cam chịu yếu thế uy hiếp.
Mắt thấy điềm báo hai nam nhân rất có khả năng không hợp liền động thủ, Đổng
Trinh Hoa nhanh chóng mở miệng, “Bối lặc gia, để cho ta giúp Bác Tuyên bối lặc
chuyện này đi.”
Thịnh Hạo thật không dám tin tưởng nàng cư nhiên sẽ chọn nghiêng về bên Bác
Tuyên, “Trinh Hoa, ngươi...”
“Dù sao hai người các ngươi nếu quả thật vì một chuyện này náo loạn đến trước
mặt hoàng thượng, không chỉ đối với danh dự các ngươi có điều tổn thất, đối với
ta cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng hoàng thượng còn có thể cho ta
là họa thủy, bởi vì ta hại các ngươi khinh thường chính sự, giữ lại không
được.”
Những lời này của Đổng Trinh Hoa nói rất có đạo lý, cho dù Thịnh Hạo muốn cự
tuyệt thế nào, cũng không mở miệng được, nàng nói không sai, nếu hắn và Bác
Tuyên bởi vì hành động theo cảm tình mà làm cho sự tình náo loạn lớn, ngược lại
sẽ hại Đổng Trinh Hoa khó làm người.
Bác Tuyên vui sướng tươi cười, “Xem ra vẫn là Đổng cô nương biết tình thế.”
“Bối lặc gia, sau khi ta giúp Bác Tuyên bối lặc xem hết những thư kia, lập tức
sẽ trở về, tuyệt đối sẽ không ở lâu nửa khắc, xin ngươi yên tâm.” Nàng có thể
làm được đúng là như vậy, nếu Thịnh Hạo vẫn không yên tâm được, nàng cũng không
còn biện pháp.
Nàng cảm giác được, hắn thực lo lắng nàng sẽ bị Bác Tuyên cướp đi, nhưng phải
xem nàng có nguyện ý bị cướp hay không mới được, chỉ có một bên đơn phương tình
nguyện là không thể thực hiện được.
Đổng Trinh Hoa đột nhiên sửng sốt, cho nên mới nói, trong tiềm thức của nàng
thật ra là muốn lưu ở bên người Thịnh Hạo, cho nên mới để cho hắn có thể đủ
thuận lợi mang nàng về kinh thành, mà không