
Tuyên ca, ca ca chạy đến đâu vậy, ta đã ở chỗ này đã chờ rất lâu a!”
“Ta ra ngoài làm việc, sao muội không báo trước cho ta biết một tiếng đã tới
đây rồi?” Bác Tuyên ôn nhu cười nhạt đối với nàng, nhìn ra được rất sủng với cô
nương này.
“Nhất thời cao hứng, đột nhiên lại đây...” Lúc này cô nương xinh đẹp mới phát
hiện Đổng Trinh Hoa đứng ở sau lưng Bác Tuyên, vẻ tươi cười sáng lạn lúc đầu nhất
thời thu hồi, không dám tin hít mạnh một hơi, “Tỷ... Tỷ tỷ?”
“A?” Đổng Trinh Hoa vô cùng không rõ, vì sao nàng vẫn bị người ngộ nhận thành
những người khác? “Ta không phải tỷ tỷ ngươi, ta gọi là Đổng Trinh Hoa.”
“Không phải...” Ngọc Hô (hô
trong san hô) bắt lấy ống tay áo của
Bác Tuyên, kinh ngạc hỏi: “Bác Tuyên ca, ca tìm được người giống như tỷ tỷ ở
đâu vậy?”
Nếu tỷ tỷ còn sống, khẳng định chính là hình dạng hiện tại của nàng, không nghĩ
tới trên đời này lại tồn tại hai người giống nhau như vậy.
“Cho nên nói, 'Ngọc Ly' và 'tỷ tỷ' trong miệng các ngươi thật ra là cùng là một
người?” Đổng Trinh Hoa nhíu nhẹ lông mày, “Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra không?”
Đối mặt câu hỏi của Đổng Trinh Hoa, Bác Tuyên cũng không giấu diếm nữa, chỉ có
thể than nhẹ một tiếng, thành thật nói cho nàng biết, “Kỳ thật bộ dạng của
ngươi rất giống thê tử chưa thành thân lại vì ngoài ý muốn mà qua đời của ta -
Ngọc Ly, mà nàng là muội muội của Ngọc Ly - Ngọc Hô, các nàng là cách cách của
Đoan Quận Vương phủ.”
“Ah, thật sự là khéo...” Bây giờ nàng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Bác Tuyên vẫn có
ý đồ giữ nàng lại, nguyên lai nàng giống thê tử chưa xuất giá của hắn...
Loại cảm giác này thật là kỳ quái, nàng cảm giác mình giống như trở thành thế
thân của Ngọc Ly, Đổng Trinh Hoa sắp không còn là Đổng Trinh Hoa nữa rồi.
Sau khi biết nguyên nhân Bác Tuyên giữ nàng lại, nàng ngược lại không muốn ở
tại chỗ này nữa rồi, nàng chán ghét cảm giác bị xem thành thế thân, điều này
làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
“Bối lặc gia, cảm tạ sự giúp đỡ của ngài.” Đổng Trinh Hoa khom mình hành lễ với
Bác Tuyên, “Bất quá ta nghĩ, ta không nên quấy rầy ngài mới tốt, chúng ta chia
tay ở đây đi.”
Bác Tuyên lo lắng muốn ngăn cản nàng rời đi, “Đổng cô nương, xin đừng đi, ta
thật không có ác ý, ta bất quá chỉ là...”
“Ngươi chẳng qua là muốn coi ta như thế thân của Ngọc Ly cách cách mà thôi,
đúng không?”
Hắn chột dạ một chút, vẫn trả lời, “Cũng không hoàn toàn là như vậy, ta biết
ngươi không phải Ngọc Ly, ta cũng không muốn ngươi thay thế nàng...”
Ngọc Hô ở một bên lẳng lặng nhìn Bác Tuyên ca của nàng đem toàn lực chú ý đặt ở
trên người Đổng Trinh Hoa, hoàn toàn xem nhẹ nàng, cảm thấy rất không thích,
cảm giác với Đổng Trinh Hoa nguyên bản từ khiếp sợ, đã đổi thành ghen, nàng đột
nhiên thực hi vọng Đổng Trinh Hoa chưa có xuất hiện.
Đổng Trinh Hoa chỉ là diện mạo giống tỷ tỷ, liền dễ dàng có được đến chú ý của
Bác Tuyên ca, nàng tính cái gì, nàng làm bạn ở bên cạnh Bác Tuyên ca đã nhiều
năm rồi, chẳng lẽ còn không sánh bằng một nữ nhân đột nhiên xuất hiện sao?
“Bối lặc gia!” Lúc này một gã người hầu vội vàng chạy vào đại sảnh, “Thịnh Hạo
bối lặc tới phủ của chúng ta, nói muốn gặp bối lặc gia ngài.”
“Thịnh Hạo?” Vừa nghe đến tên của hắn, trong mắt Bác Tuyên nhiều hơn một cỗ oán
giận, “Hắn tới làm cái gì? Hai chúng ta không có giao tình gì tốt để gặp!”
Đổng Trinh Hoa âm thầm kinh hãi, Thịnh Hạo đến nơi đây rồi? Chẳng lẽ hắn biết
nàng ở đây?
“Nhưng... Nhưng Thịnh Hạo bối lặc cố ý muốn gặp ngài...” Ngay sau đó, Thịnh Hạo
sẽ không chú ý sự can ngăn của thủ vệ, dám đi vào trong phủ Bác Tuyên bối lặc,
đi thẳng tới trong phòng trước, “Bác Tuyên, đã lâu không gặp.”
“Ngươi đến làm cái gì? Ta không cho rằng, chúng ta còn có cái gì để nói.” Bác
Tuyên tràn ngập địch ý với Thịnh Hạo, bởi vì Ngọc Ly, hai người nguyên bản thân
là bạn tốt bắt đầu trở mặt, sớm không có qua lại, không nghĩ tới hiện tại Thịnh
Hạo lại còn dám chủ động xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Thật sự ta không phải tới tìm ngươi ôn chuyện, ta là tới để mang người của ta
trở về.” Thịnh Hạo nhìn, hướng Đổng Trinh Hoa một bên dị thường chột dạ, hoàn
toàn không dám mở mắt nhìn hắn, “Trinh Hoa, theo ta hồi phủ.”
May mắn hắn ngoài A Thiết ra, còn âm thầm phái những người khác đi theo bọn họ,
mới không để cho Đổng Trinh Hoa chuồn mất, vừa biết nàng bị Bác Tuyên mang về
phủ bối lặc, hắn liền lập tức xông lại, nói cái gì đều phải mang nàng đi.
Không nghĩ tới nàng gặp Bác Tuyên, chỉ sợ Bác Tuyên đúng là bởi vì diện mạo của
nàng giống Ngọc Ly, mới mang nàng về phủ bối lặc của mình.
Đổng Trinh Hoa chột dạ nhìn Thịnh Hạo, hắn quả nhiên là bởi vì biết nàng ở
trong này, cho nên mới một mình tới cửa để bắt nàng trở về.
Bác Tuyên nhìn Đổng Trinh Hoa một cái, rồi lại nhìn về phía Thịnh Hạo, “Ngươi
cũng quen Đổng cô nương?”
“Không chỉ quen, nàng vẫn là nô tỳ của ta.”
“Cái gì?!” Bác Tuyên kinh ngạc sửng sốt, nếu như Đổng Trinh Hoa là người tự do,
hắn không cho Thịnh Hạo mang người đi cũng không cần căng thẳng, nhưng nếu nàng
là nô tỳ của Thịnh Hạo