
ìn thấy ánh mắt Sở Ngọc như vậy, ta mới hiểu được cái gì
gọi là cừu hận, nó lúc trước tuy rằng luôn miệng nói muốn giết ta, nhưng là không có loại ánh mắt này, nhiều lắm chỉ là lạnh lùng mà thôi.
Vì cái gì mà nó lại hận Lâu Điện Ngọc như thế?
Nhất định là Cảnh Tiêm Trần đã nói gì đó với nó?
Nhưng là nó vì sao lại phải tin tưởng Cảnh Tiêm Trần?
Người Sở Sở yêu là Lâu Điện Ngọc, nàng tự nhiên cũng cực yêu
Sở Ngọc, nàng khẳng định không hy vọng nhìn thấy tình cảnh như vậy,
huống hồ ta cũng đáp ứng với Sở Sở sẽ làm cho Sở Ngọc sống thật tốt.
Nó không nên tràn ngập hận thù như thế, sẽ chỉ làm cho nó đánh mất bản thân mà thôi.
Ta không khỏi ôm chặt lấy Sở Ngọc, tay cốc đầu nó một cái,
nói: ” Sở Ngọc ngốc, đệ cũng dám trộm bỏ đi, làm cho tỷ tỷ rất tức
giận.”
Lúc này nó mới thu hồi lại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi
kia lại, ngược lại bất mãn gắt gỏng với “Ta đã nói không được đánh đầu
ta. Ngươi…” Nhưng là khi nhìn thấy ánh mắt ta, nó lại thấp giọng nói:
“Thật xin lỗi, là ta lừa ngươi. Kỳ thật ta sớm đã biết nương trúng độc,
cũng biết ngươi đáp ứng lời của nương, ta chỉ là…”
“Ta biết, kỳ thật đệ rất muốn đi theo tỷ tỷ ta đúng không?” Ta cắt ngang lời hắn, dùng giọng nói trêu tức.
Có lẽ ta nên tức giận, nhưng là đối mặt với Sở Ngọc, ta lại
cố tình không thể tức giận nổi, bộ dáng làm ra vẻ đại nhân của nó, chỉ
biết làm người ta đau lòng mà thôi.
Có đôi khi không biết được lý do vì sao không thể tức giận với nó được, ngay cả chính ta đều cảm thấy kỳ quái.
Nó nhưng lại thản nhiên cười “Cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân nào tự đại như ngươi vậy.”
Ta cúi đầu nhìn nó, thật lòng nói : “Sở Ngọc, hãy nghe ta
nói, đệ bị Cảnh Tiêm Trần lợi dụng, hắn không phải là người tốt, hắn
chính là muốn cho cha con hai người tàn sát lẫn nhau, tin tưởng ta,
nương của đệ tuyệt đối không hy vọng sẽ phát sinh tình cảnh như vậy.”
“Liễu Lăng, biết vì sao Sở Sở lại hạ độc đau khổ cho Lâu Điện Ngọc không? Biết người mà Sở Sở yêu thật sự là ai không?” Cảnh Tiêm
Trần vẫn như cũ nhàn nhạt nói, tràn đầy ý cười nhìn ta “Sở Sở là người
của ta, là ta phái nàng hạ đau khổ cho Lâu Điện Ngọc. Người nàng yêu là
ta.”
Sở Sở là Cảnh Tiêm Trần phái đi, trong lòng ta cũng đoán được vài phần, nhưng là người Sở Sở yêu là ai?
Ta chỉ biết là nàng đến lúc chết đều không oán không hối hận, nhưng lại không biết người nọ rốt cuộc là ai, sau khi gặp được Lâu Điện Ngọc, nhìn thái độ của hắn đối với Sở Sở, đương nhiên đem người kia
tưởng thành hắn, chẳng lẽ không đúng sao?
Chẳng lẽ thật là Cảnh Tiêm Trần sao?
“Ngươi nói dối, người Sở Sở yêu là ta.” Lâu Điện Ngọc hướng tới Cảnh Tiêm Trần quát.
Cảnh Tiêm Trần nhếch khóe môi, trào phúng nhìn hắn “Người Sở
Sở yêu nếu là ngươi, vì sao phải hạ đau khổ cho ngươi, lại vì sao không
cho ngươi biết nàng đã mang thai đứa con của ngươi?”
“Đó là… Đó là…” Lâu Điện Ngọc cực lực muốn biện bạch, nhưng
là lại tìm không thấy lời gì để nói, chính là không ngừng mà lặp lại hai chữ kia.
Cảnh Tiêm Trần cười đến đắc ý “Thừa nhận đi. Sở Sở căn bản là không thương ngươi, người nàng yêu là ta, bởi vì yêu ta, cho nên mới
cam tâm tình nguyện vì ta mà đi hạ độc cho ngươi.”
“Đúng. Nương căn bản không thương ngươi, nương sẽ không yêu
thương một kẻ phái người đi đuổi giết người, hạ độc với người. Ta cũng
sẽ không thừa nhận ngươi là cha của ta, sẽ không.” Sở Ngọc nhìn Lâu Ngọc Ninh, mang theo vài phần oán hận.
”Nếu không có Cảnh thúc thúc bảo hộ, ta cùng nương căn bản
trốn không thoát khỏi những người đuổi giết đó, ngươi hận ta chính là
oán hận nương, muốn đuổi tận giết tuyệt.”
Khi đó, ta cũng xác thực cũng biết hai mẹ con Sở Sở nhất định là đang tránh né cái gì đó, mới có thể đến ở trong một thôn hẻo lánh
như vậy, nhưng là thật do Lâu Điện Ngọc làm sao?
Ta nhìn phía Lâu Điện Ngọc, đã thấy vẻ mặt hắn bị đả kích rất nặng, hiển nhiên là không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
“Ta như thế nào lại đuổi giết Sở Sở, ta là phái người đi tìm
nàng, mặc dù nàng hạ độc cho ta, nhưng là ta không thể quên nàng được,
ta như thế nào có khả năng giết nàng.” Lâu Điện Ngọc thì thào khẽ nói,
lại không biết là đang nói cho Sở Ngọc nghe, hay là đang lẩm bẩm nói với chính mình.
Mị vẫn đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng, đột nhiên mở miệng nói: “Là vương hậu.”
“Cái gì?” Lâu Điện Ngọc lập tức vọt tới trước mặt Mị, nắm lấy bả vai của hắn nói: “Ngươi lặp lại lần nữa, là ai?”
“Vương thượng, người rất để ý đến Sở Sở cô nương, cho nên đối với Vương hậu mà nói, đây chính là sự uy hiếp lớn. Những người đó là do Vương hậu phái đi, lấy danh nghĩa của Vương thượng.” Mị để mặc Lâu Điện Ngọc nắm lấy bả vai mình, thản nhiên trần thuật một sự thật.
Lâu Điện Ngọc lại hung hăng đẩy Mị ra “Ngươi thế nhưng biết,
vậy ngươi vì sao không nói cho ta biết? Ngọc Ninh, uổng công ta đã coi
ngươi là huynh đệ. Ngươi lại…”
“Thần là vì muốn tốt cho Vương, giữ lại một nữ nhân như vậy
bên cạnh rất nguy hiểm, nàng tùy thời đều có khả năng sẽ làm việc nguy
hiểm đến tính mạng của Vương thượng.” Mị cũng không có ra tay, chính là
để mặ