
quyến luyến, hai
người cứ nói rồi lại khóc, rồi lại cuồng nhiệt ái ân, cứ thế suốt đêm
không ngủ.
Đến canh năm Tam Xảo trở dậy, mở rương
lấy ra một vật quý gọi là “áo trân châu” đưa cho Đại Lang và nói: “Chiếc áo này là vật gia truyền nhà họ Tưởng từ tổ tiên để lại, mùa hè mặc nó
sẽ thấy mát lạnh. Bây giờ trời đang nóng dần, dùng tốt đấy. Thiếp tặng
nó cho chàng làm kỷ niệm, mỗi khi mặc nó xem như có thiếp liền bên
cạnh”.
Đại Lang khóc nghẹn lời, người sụm
xuống. Tam Xảo tự tay khoác chiếc áo vào cho Đại Lang rồi bảo a hoàn mở
cửa, đích thân đưa tiễn, nói đi nói lại lời từ biệt rất trân trọng.
Trần Đại Lang được chiếc áo trân châu,
ngày ngày đều mặc sát bên mình. Đêm đến cởi ra cũng để vào trong chăn
cùng ngủ, không lúc nào rời xa. Đường đi thuận buồm xuôi gió, chỉ hai
tháng đã đến huyện Phong Kiều phủ Tô Châu. Nơi này là chỗ tụ tập nhiều
người buôn bán, chàng ta liền đến một nhà buôn để bán hết hàng.
Bỗng một hôm, chàng ta đi dự bữa tiệc
rượu của một người đồng hương, gặp một người dáng phong lưu đẹp đẽ.
Người đó chẳng phải ai khác mà chính là Tưởng Hưng Ca.
Vốn là Hưng Ca mua được ở Quảng Đông một ít trân châu, đồi mồi, trầm hương. Bọn bạn hàng bàn bạc bảo nên đến Tô
Châu mà bán. Hưng Ca từ lâu đã nghe câu: “Trên có thiên đường, dưới có
Tô Châu, Hàng Châu”, một bến lớn như thế này, nhất định phải đi một
chuyến bán hết hàng rồi mới về. Thế là tháng 10 năm trước đến Tô Châu.
Vì đổi tên giấu họ để buôn bán nên xưng là người họ La. Trần Đại Lang do đó không nghi hoặc gì. Hai người như bèo nước gặp nhau, dạng mạo tuổi
tác xấp xỉ nên trò chuyện một lúc là thấy ái mộ. Biết được chỗ ở, hai
người tới thăm viếng nhau, rồi thành thân thiết, đến gặp nhau luôn.
Hưng Ca thu hết tiền nợ chuẩn bị trở về, mới đến chỗ Đại Lang từ biệt. Đại Lang bày rượu khoản đãi, lại vui vẻ
trò chuyện, tâm đầu ý hợp. Lúc này là hạ tuần tháng năm, trời rất nóng
bức, hai người cởi áo ra để uống rượu. Thế là Đại Lang để lộ ra cái áo
trân châu.
Hưng Ca kinh hãi, thấy lạ quá song không nhận, chỉ khen chiếc áo đẹp quá. Đại Lang nhân đã thân tình bèn hỏi: “Ở phố lớn nơi huyện của huynh có nhà của Tưởng Hưng Ca, huynh có quen
không?”
Đại Lang nói: “Chẳng giấu gì huynh, tiểu đệ với ông ta có chút dây dưa”. Bèn đem chuyện tình cảm với Tam Xảo kể
cho nghe, rồi kéo vạt áo trân châu ra, rưng rưng nước mắt nói: “Áo này
chính là của nàng tặng cho đệ. Nếu huynh về đó, đệ có phong thư nhờ
huynh chuyển hộ, sáng sớm mai đệ sẽ đưa đến chỗ huynh”.
Hưng Ca miệng thì nói: “Được chứ, được
chứ!” nhưng trong bụng thì nghĩ: “Lại có chuyện lạ như vậy! Bây giờ có
cái áo trân châu này làm bằng chứng rồi, không còn sai vào đâu được
nữa”. Rồi thấy đau đớn như kim châm vào ruột, thôi không uống nữa, vội
vã đứng dậy từ biệt.
Về đến chỗ ở, nghĩ đến lại buồn, buồn
rồi lại nghĩ, tức mình không có cách nào bay luôn về nhà. Ngay đêm hôm
ấy, chàng ta thu thập các thứ, sớm hôm sau lên đường về ngay. Bỗng thấy
trên bờ có người hồng hộc chạy tới, té ra là Trần Đại Lang, đem một bao
thư lớn tới gửi, dặn đi dặn lại là nhớ chuyển hộ. Thấy thế, Hưng Ca tái
mặt, cảm thấy sống dở chết dở, không nói ra lời. Đợi cho Đại Lang đi
rồi, chàng ta mới mở bao thư ra xem thấy bên ngoài gửi cho bà Tiết, xé
ra thấy một chiếc khăn lụa hồng đào, lại có một cái trâm nữa chứ. Trong
thư thì viết: “Có hai vật mọn, phiền bà đưa giúp cho nương tử thương yêu Tam Xảo làm kỷ niệm. Hẹn gặp nhau vào mùa xuân năm tới. Trân trọng,
trân trọng”.
Hưng Ca cả giận, xé vụn tờ thư ném xuống sông, cầm chiếc trâm ngọc kẹp vào ván thuyền bẻ gãy làm đôi. Xong rồi
lại nghĩ: “Mình hồ đồ quá, sao không giữ lại làm chứng cớ?” Bèn nhặt lại trâm và khăn lên, gói lại một gói rồi giục cho thuyền đi.
Đi gấp về đến quê, vừa nhìn thấy đầu nhà mình bỗng rơi nước mắt nghĩ bụng: “Mới đầu vợ chồng yêu thương nhau
biết bao nhiêu, chỉ vì mình tham cái lợi bằng đầu ruồi mà vứt bỏ nàng
tuổi trẻ ở nhà vò võ cho nên mới ra nông nỗi này. Bây giờ hối hận thì
sao kịp!”. Trên đường đi thì nóng lòng chỉ mong chóng tới, nay tới nhà
rồi thì vừa hận, vừa đau cứ đi một bước lại dừng một bước. Vào đến nhà,
đành nhẫn nhịn miễn cưỡng gặp nhau. Hưng Ca lẳng lặng chẳng nói năng gì. Tam Xảo có tật giật mình, tự thấy xấu hổ quá, không dám bắt chuyện.
Cất hành lý xong, Hưng Ca bảo đi thăm
ông bà nhạc rồi lên thuyền ở một đêm, sáng hôm sau về nói với Tam Xảo
rằng: “Cha mẹ nàng đều bị bệnh, rất nguy cấp. Tối qua tôi phải ở lại
trông nom ông bà một đêm. Họ chỉ nhớ nàng, muốn gặp mặt. Tôi đã thuê sẵn kiệu để trước cửa, nàng mau đi về đi, tôi sẽ đi sau”.
Tam Xảo thấy chồng suốt đêm không về,
thấy nghi nghi. Đến lúc thấy nói cha mẹ mình bị bệnh thì tưởng là chồng
nói thật bèn cuống quýt đưa chìa khóa rương hòm cho chồng rồi gọi một vú già đi theo lên kiệu ngay. Hưng Ca gọi vú già lại, lấy trong tay áo ra
một phong thư bảo đưa cho ông bố vợ và dặn: “Đưa thư xong, vú hãy theo
kiệu về ngay!”.
Tam Xảo về nhà, thấy cha mẹ đều khỏe
mạnh cả thì giật mình kinh hãi. Ông già Vương thấy con gái tự nhiên
khôn