
rẻ, khổ thật” - “Bà
không chịu được thì đi hoang chứ?”. Mụ nói: “Hoa héo liễu khô rồi, bây
giờ ai mà còn ham tôi nữa. Chẳng dấu gì bà, tôi cũng có một cách tự cứu
mình làm cho mình sướng.” - “Bà chỉ xạo, cách gì nào?” - “Để chút nữa
lên giường ngủ tôi sẽ nói kỹ với bà”.
Lúc đó, có một con thiêu thân bay tới
lượn quanh ngọn nến, mụ Tiết bèn cầm quạt đập, cố ý quạt lửa tắt luôn.
Mụ nói: “Ấy à! Tôi phải tự đi thắp đèn thôi!”. Bèn mở cửa ra ngoài. Lúc
này Trần Đại Lang đã bước lên thang lầu, phục sẵn cạnh cửa từ lâu rồi -
đó đều là kế của mụ Tiết. Mụ nói: “Ôi quên mang cái châm đèn rồi”, lại
bước quay trở lại đồng thời dẫn Đại Lang vào chỗ cái phản mình nằm, phục tại đó. Mụ xuống lầu một lát, quay trở lên nói: “Khuya quá rồi, bếp núc tắt hết lửa, làm thế nào đây?”. Tam Xảo nói: “Tôi quen ngủ có đèn rồi,
trời tối mò mò sợ lắm”. Mụ Tiết nói: “Tôi cùng ngủ với bà được không?”.
“Tốt quá!”. Mụ nói: “Bà lên giường trước đi, tôi đóng cửa rồi đến ngay”.
Tam Xảo cởi quần áo, trèo lên giường,
nói: “Bà cũng mau đi ngủ đi”. Mụ đáp: “Vâng, tôi đến ngay đây!”. Nói vậy nhưng lại tới chỗ phản kéo Trần Đại Lang dậy, đẩy anh chàng mình trần
như nhộng này đến giường của Tam Xảo.
Tam Xảo sờ sờ vào người, nói: “Bà nhiều tuổi mà người còn mượt mà thế!”.
Chàng kia không nói gì, chui luôn vào chăn rồi ôm ghì lấy nàng ta mà hôn hít. Tam Xảo lại tưởng là mụ Tiết bèn cũng giang tay ôm chặt. Chàng kia vươn mình thế là khởi sự. Nàng này một là do quá uống nhiều rượu, có
ngà ngà say, hai là bị mụ già khiêu khích, lòng dục nổi lên, nên chẳng
kể gì nữa, đúng là: Một bên, thiếu phụ hoài xuân nơi khuê các, một bên
tài lang mộ sắc chốn khách đình. Một bên chịu đựng đã lâu, nay như Văn
Quân được gặp Tương Như, một bên trông ngóng mỏi mòn, nay như Tất Chính
hội cùng Trần Nữ. Nắng hạn gặp mưa lành, chẳng khác tha hương gặp cố
tri.
Trần Đại Lang vốn là tay sành sỏi chuyện gió trăng, làm cho người đàn bà mê mẩn tâm thần chẳng còn biết gì khác
nữa. Xong cuộc mây mưa, Tam Xảo mới hỏi: “Thế chàng là ai vậy?” Đại Lang mới đem đầu đuôi câu chuyện từ lúc thấy mặt rồi ái mộ, rồi năn nỉ nhờ
mụ Tiết bày kế thế nào thế nào kể hết, rồi nói: “Bây giờ là toại nguyện
rồi, có chết cũng cam”.
Mụ Tiết bước tới nói: “Chẳng phải già
này to gan đâu mà chỉ là vì: một là thương bà chủ tuổi xuân đơn độc, hai là muốn cứu tính mạng Đại Lang. Hai người như vậy cũng là nhân duyên
trời định, chớ chẳng phải do tôi”. Tam Xảo nói: “Chuyện đã thế rồi, nếu
chồng tôi mà biết thì làm sao đây?”
Mụ Tiết nói: “Chỉ có bà với tôi biết
thôi, nay mua chuộc hai đứa a hoàn Tình Vân, Noãn Tuyết, không cho chúng nhiều lời thì còn có ai lộ chuyện nữa. Riêng già này thì chỉ làm sao
cho đêm nào bà cũng được sung sướng thôi, có điều là sau này đừng có
quên mụ già đấy”.
Đến thế này thì chẳng còn kể gì nữa, Tam Xảo lại cùng Đại Lang buông thả truy hoan, cho đến tận canh năm, trời
đã sáng mà vẫn còn lưu luyến. Mụ Tiết giục Đại Lang trở dậy rồi đưa
chàng ta ra cửa.
Từ hôm đó, hôm nào họ cũng gặp nhau, khi thì Đại Lang đi cùng mụ Tiết, khi thì tự tới một mình. Hai đứa a hoàn
bị mụ già ngọt nhạt dọa dẫm. Mụ lại bảo bà chủ cho chúng mấy cái áo. Anh chàng kia đến thỉnh thoảng cho ít bạc vụn để chúng mua quà ăn khiến
chúng vui vẻ, cứ việc mình mình làm. Đêm này qua đêm khác, đi ra đi vào
do hai a hoàn này đưa đón, chẳng có trở ngại gì cả. Hai người như keo
với sơn, sống như vợ chồng. Trần Đại Lang thật lòng kết với Tam Xảo,
luôn luôn tặng nàng áo quần sang, đồ trang sức đẹp, lại trả cho nàng nửa số tiền còn nợ mụ Tiết, rồi còn biếu mụ Tiết một trăm lượng bạc.
Thấm thoát đã hơn một năm. Đại Lang đã tiêu hết ngàn lượng vàng. Tam Xảo cũng có hơn ba mươi lượng bạc đem tặng mụ Tiết. Mụ này
chỉ cốt kiếm được số tiền bất nghĩa này nên chuyện gì cũng làm. Song
người xưa có câu: “Ở đời chẳng có tiệc vui nào không tàn”. Trần Đại Lang bỏ bê việc buôn bán lâu rồi, bây giờ cũng phải trở về quê. Đêm đó chàng ta nói cho nàng biết. Hai người ân ái nặng nghĩa nặng tình, không muốn
rời nhau. Tam Xảo tình nguyện thu gom đồ tế nhuyễn đi theo chàng ta để
thành vợ thành chồng mãi mãi. Trần Đại Lang nói: “Không được đâu, chúng
ta gặp nhau thế nào trước sau đều do bà Tiết nghĩ ra cả. Bây giờ ông chủ chỗ tôi ở là ông Lã thấy tôi đêm nào cũng vào thành lẽ nào lại không
nghi hoặc. Rồi trên thuyền lại đông người, che giấu làm sao? Hai đứa a
hoàn thì không thể mang theo, nếu chồng nàng về thế nào chả truy rõ căn
nguyên. Thôi nàng hãy ráng đợi, đến ngày này năm sau, tôi sẽ đến đây
kiếm một chỗ kín đáo rồi liên hệ báo cho nàng biết. Khi đó hai ta sẽ
cùng đi, ma quỷ chẳng biết, vậy chẳng hơn sao?”
Tam Xảo nói: “Nếu năm sau chàng chẳng
đến được thì làm sao?” Đại Lang bèn xin thề. Nàng nói: “Chàng đã thiệt
lòng thì kẻ này cũng không phụ nhau. Khi chàng về đến nhà rồi thì hãy
gởi lá thư cho bà Tiết để kẻ này yên tâm”.
Đại Lang nói: “Ta sẽ nhớ kỹ, không để
sai sót chút nào”. Mấy hôm sau, chàng ta thuê một chiếc thuyền, chuẩn bị đồ ăn đầy đủ rồi đến từ biệt Tam Xảo. Đêm đó lại càng