
ụ Tiết chào rồi xuống lầu, cầm cái dù rách ra về.
Lại nói Trần Đại Lang chờ mãi đã mấy
ngày mà vẫn bặt vô âm tín. Hôm đó trời mưa, chàng ta đoán bà già này
chắc ở nhà, bèn lội bùn đạp nước vào thành để xem tin tức ra sao. Trước
hết vào quán rượu uống mấy chén, ăn chút điểm tâm rồi đến nhà mụ Tiết,
hỏi thăm thấy vẫn chưa về. Trời đã tối, đang tính quay về thì nhìn thấy
mụ Tiết mặt tươi hơn hớn, chân bước xiêu vẹo, đang đi vào hẻm. Đại Lang
đón mụ, vái chào rồi hỏi: “Chuyện bà nói thế nào rồi?”
Mụ vẩy tay nói: “Còn sớm mà. Bây giờ mới gieo hạt thôi còn chưa nảy mầm, phải năm sáu hôm nữa, khai hoa kết quả
rồi mới tới được miệng ông. Ông đừng có dò hỏi gì ở đây, tôi không rỗi
hơi”. Thấy mụ ta say. Đại Lang đành quay về.
Ngày hôm sau, mụ Tiết mua một ít trái
cây đầu mùa, ít thịt cá tươi, nhờ một người đầu bếp nấu thành món đàng
hoàng, lại mua thêm hai bình rượu ngon, đưa đến nhà họ Tưởng.
Tam Xảo hôm đó chưa thấy mụ, vừa bảo Tình Vân mở cửa ra ngóng thì đúng lúc mụ tới.
Tình Vân báo cho bà chủ biết. Tam Xảo
xem mụ như khách quý, ra tận cầu thang đón. Mụ Tiết cảm ơn một hồi rồi
nói: “Hôm nay già này ngẫu nhiên có được ly rượu nhạt, đem tới uống với
bà cho vui”.
Tam Xảo nói: “Bà già này lại đáp lễ rồi, tôi chả nên nhận đâu”. Mụ Tiết cứ giục hai a hoàn bày cả lên bàn. Tam
Xảo nói: “Bà bày vẽ quá”. Mụ Tiết cười: “Nhà nghèo, chả kiếm được gì
ngon, chỉ chút rau dưa mời bà!”
Tình Vân lấy bát đũa ra. Noãn Tuyết đốt
lò lên. Một lát, rượu được hâm nóng, mụ Tiết nói: “Hôm nay là chút lòng
của già này, xin mời bà chuyển sang ghế khách”. Tam Xảo nói: “Ở tại nhà
tôi, ai lại thế!” Hai bên nhường nhau mãi, cuối cùng mụ Tiết đành ngồi
ghế khách. Thế là lần thứ ba gặp nhau, càng thấy thân thuộc.
Giữa chừng, mụ Tiết hỏi: “Quan nhân nhà
ta đi lâu thế chưa về, sao lại bỏ được bà ở nhà vậy?”. Tam Xảo nói: “Thế đấy, bảo đi một năm rồi về mà không hiểu sao lại thất hẹn thế”. Mụ Tiết nói: “Theo già này thì bỏ một nương tử như hoa như ngọc thế này thì có
kiếm hàng đống vàng đống ngọc cũng chẳng bằng”. Rồi lại nói: “Đại phàm
những người đi giang hồ thường coi khách là nhà, coi nhà là khách. Như
thằng con rể thứ tư của tôi là Chu Triều Phụng ấy, có vợ nhỏ rồi là sớm
tối vui vầy còn nghĩ gì đến nhà nữa, có khi ba bốn năm mới về một lần. Ở chưa được hai tháng lại đi. Con vợ ở nhà một mình vò võ, có biết đâu
chuyện bên ngoài của hắn”.
Tam Xảo nói: “Quan nhân nhà tôi thì
không phải loại người như vậy”. “Tôi chỉ nói chuyện vậy thôi chứ đâu dám so sánh đất với trời”.
Hôm đó hai người uống say mèm mới chia tay. Ngày thứ ba, mụ đến nhận nửa số tiền, Tam Xảo lại giữ lại ăn điểm tâm.
Từ đó trở đi, lấy lý do còn nửa món
tiền, mụ Tiết luôn luôn qua lại hỏi tin tức của Hưng Ca. Mụ này miệng
lưỡi nhanh nhẹn, nói chuyện rất vui, lại thân mật với cả bọn a hoàn nên
ai cũng thích. Tam Xảo cứ một ngày không thấy mụ là cảm thấy buồn tẻ,
bèn bảo bọn gia nhân hỏi biết nhà để luôn luôn tới mời mụ. Trên thế gian này có bốn loại người nếu dính với họ là không thể rời được nữa. Bốn
loại đó là: Tăng đạo, hành khất, kẻ ngồi dưng và đàn bà khéo mồm. Ba
loại đầu còn đỡ, chứ loại đàn bà mồm mép này có thể luồn lỏi khắp mọi
nhà. Cứ bà nào cô nào sợ sự lặng lẽ cô đơn thì cần họ tới lui. Mụ Tiết
này vốn là kẻ xấu bụng, nhưng bằng những lời lẽ ngọt nhạt đã được Tam
Xảo xem như bạn thân thiết, không thể thiếu được. Thật đúng là: “Họa hổ
họa bì, nan họa cốt. Tri nhân tri diện, bất tri tâm” (Vẽ hổ vẽ da, xương khó vẽ. Biết người, biết mặt, bụng không lường).
Trần Đại Lang mấy lần hỏi tin tức, mụ
Tiết đều nói là chưa vội. Đến trung tuần tháng năm, tiết trời nóng dần,
mụ Tiết trong khi trò chuyện với Tam Xảo chợt kể là nhà mình ở chật quá, lại hướng Tây, ngày hè rất khổ sở chứ không mát mẻ thoáng đãng như ở
đây. Tam Xảo nói: “Nếu bà bỏ nhà được, đến đây ngủ cũng được đấy”. “Được thì được quá, chỉ sợ ông nhà về thôi”. “Ông ấy có về cũng không phải
lúc nửa đêm canh ba đâu”. “Bà không thấy phiền thì tối nay tôi sẽ mang
chăn màn tới làm bạn với bà được không?” Tam Xảo nói: “Chăn màn có cả
rồi, không cần phải mang tới. Bà cứ về nói với nhà một tiếng rồi đến
đây”.
Mụ Tiết nói với con trai, con dâu rồi
chỉ mang theo hộp gương lược đi. Tam Xảo nói: “Bà thật lắm chuyện, chả
lẽ nhà tôi không có dầu sáp gương lược sao mà phải mang tới?” Mụ Tiết
nói: “Già này xưa nay sợ dùng chung chậu chải chung lược. Bà dùng những
thứ sang tôi đâu dám dùng, còn của các cô kia thì cũng chịu, tốt nhất là mang của mình tới. Thế bà cho tôi ở phòng nào?” Tam Xảo trỏ khoang nhỏ
trước giường mình nói: “Tôi định để bà ngủ chỗ này để hai ta gần gũi,
đêm không ngủ được thì trò chuyện với nhau”.
Nói rồi lấy ra một tấm mùng bằng sa màu
xanh nhạt bảo mụ tự treo lên, rồi cùng ăn uống với nhau một lúc mới đi
ngủ. Hai đứa a hoàn vốn nằm chỗ trước giường chủ, nay có bà già thì
chúng ra ngủ ở phòng gần cạnh.
Từ hôm đó, mụ Tiết cứ ban ngày len lỏi
các phố buôn bán, chiều tối đến nhà họ Tưởng ngủ. Hai người nằm tuy cách cái màn song cũng giống như ngủ chung.