
Tử và không đi lại gì với bọn ăn mày nữa.
Thế nhưng xóm giềng xung quanh đã quá quen nên cứ gọi là lão trùm.
Kim
Lão Đại đã hơn năm mươi tuổi, vợ chết sớm, không có con trai, chỉ có một gái
tên gọi Ngọc Nô, mặt mũi rất xinh đẹp. Kim Lão Đại quý con gái như vàng như
ngọc, từ nhỏ đã cho học hành nhiều chữ nghĩa, đến mười lăm tuổi đã tinh thông
thi từ thư họa. Thấy con tài mạo như vậy, Kim Lão Đại nhất định phải kén rể là
người có học. Chỉ tiếc là cô bé sinh vào nhà “lão trùm” nên mãi mà không có ai
đến dạm hỏi. Còn những nhà buôn bán tầm thường thì Kim Lão Đại chẳng coi ra gì.
Thế là cao không tới, thấp không thông, cô gái đã mười tám tuổi rồi vẫn chưa có
ai.
Một
hôm có ông lão hàng xóm tới chơi, nói: “Dưới chân cầu Thái Bình có một thư sinh
họ Mạc tên Kê năm nay hai mươi tuổi, là người có tài, mới thi đỗ Thái học sinh
mấy hôm trước. Chỉ có là cha mẹ mất cả, nhà rất nghèo, chưa có vợ con gì. Người
này rất xứng đáng với lệnh ái, sao ông không nạp anh ta làm con rể?” Kim Lão
Đại nói: “Vậy thì nhờ ông giúp cho”.
Ông
lão hàng xóm lập tức tới chỗ cầu Thái Bình, tìm được Mạc Tú tài, kể hết tình
hình nhà họ Kim cho chàng ta nghe. Mạc Kê nói: “Bác nói vậy thì hay lắm, song
nhà cháu chẳng có tiền sính lễ”. Ông lão nói: “Chỉ cần cậu bằng lòng là được,
sẽ chẳng mất đến một tờ giấy đâu, mọi chuyện lão sẽ lo cho hết.”
Ông
lão trở về nhà Kim Lão Đại. Nhà họ Kim bèn chọn ngày lành, gửi cho Mạc Tú tài
một bộ quần áo mới để chàng ta mặc đến ăn hỏi.
Mạc
Kê nhìn thấy Ngọc Nô là người tài mạo, hết sức vui mừng. Chẳng mất một đồng nào
mà được cô vợ đẹp, lại dư ăn dư mặc, mọi chuyện đều toại lòng. Bạn bè đều biết
chàng ta vốn nghèo khổ nhưng chẳng ai chê cười gì cả.
Đến
ngày tròn tháng, Kim Lão Đại chuẩn bị tiệc rượu, bảo con rể mời các bạn đồng
song tới dự để cho vẻ vang cửa nhà. Tiệc rượu kéo dài suốt sáu, bảy ngày, rất
là náo nhiệt.
Không
ngờ sự việc đã chọc tức Kim Lại Tử. Hắn nghĩ ông cũng là lão trùm, tôi cũng là
lão trùm, chỉ có là nhà ông làm nhiều đời, kiếm được nhiều tiền, chứ lôi tổ
tông ra thì có khác gì nhau. Con gái lấy chồng, ông cũng nên mời tôi tới uống
ly rượu mừng. Thế mà nay mở tiệc mừng tròn tháng, ăn uống sáu, bảy ngày, ông
không hề mời tôi, thật là khinh người quá lắm! Nhất định mình phải làm cho lão
một trận để cả nhà lão mất mặt.
Thế
rồi hắn đi gọi năm sáu chục tên ăn mày, nhất tề xông đến nhà họ Kim.
Kim
Lão Đại nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, vừa mở cửa ra, thấy Kim Lại Tử dẫn một toán
ăn mày ào vào, la hét ầm ĩ. Lại Tử tới thẳng bàn tiệc, thấy thức ăn ngon, rượu
ngon, ăn lấy ăn để, vừa ăn vừa quát: “Mau bảo vợ chồng cháu rể ra chào ông chú
đây!”
Mấy
chàng tú tài sợ quá, đứng không vững, vội bỏ chạy. Đến cả anh chàng Mạc Kê cũng
theo các bạn chạy trốn.
Kim
Đại Lão không biết làm sao được, chỉ đành ra sức năn nỉ: “Hôm nay là con rể tôi
nó mời khách, không phải tiệc của tôi. Bữa khác tôi sẽ bày riêng tiệc rượu, sẽ
mời anh mà!” Lại lấy ra rất nhiều tiền phân phát cho bọn ăn mày. Bọn chúng quậy
cho đến tối mới bỏ đi. Ngọc Nô ở trong phòng căm tức chỉ biết khóc suốt.
Đêm
đó, Mạc Kê phải ngủ nhờ nhà bạn, đến sáng mới trở về. Kim Đại Lão nhìn thấy con
rể, tự thấy mình xấu xa nên rất ngượng ngùng. Mạc Kê cũng có phần không vui.
Chỉ có điều là ai cũng lẳng lặng không nói ra.
Qua
chuyện này Kim Ngọc Nô chỉ buồn là mình xuất thân không ra gì, muốn được mát
mặt nên khuyên chồng cố gắng học hành. Bao nhiêu sách vở cổ kim, đắt mấy cũng
mua về cho chồng đọc. Lại bỏ tiền ra để chồng giao du kết bạn học hỏi thêm. Từ
đó, Mạc Kê học tiến rất mau, nổi danh khắp chốn, năm 23 tuổi đi thi đỗ ngay.
Hôm
đó, Mạc Kê đi dự tiệc Hoàng đế ban thưởng. Tiệc xong, chàng ta mặc quan phục,
cưỡi ngựa trở về. Gần đến nhà bố vợ, thấy một đám trẻ con tranh nhau đến xem,
chúng chỉ trỏ chàng ta, nói: “Con rể lão trùm làm quan rồi kìa!” Mạc Kê nghe
thấy ngượng quá, chỉ đành nín nhịn. Nhìn thấy bố vợ, tuy vẻ ngoài vẫn như
thường song trong bụng rất bực, thầm nghĩ: “Nếu sớm biết là sẽ được phú quý như
bây giờ thì lo gì chẳng có vương hầu quý thích gả con cho, lại đi chịu một lão
trùm làm bố vợ, xấu mặt cả đời. Sau này nuôi dưỡng con cái lớn lên, cũng vẫn là
cháu ngoại của một lão trùm, bị người chế giễu. Bây giờ việc đã thế này, nhưng
vợ mình là người hiền lành chẳng có sai sót gì, không thể bỏ đi được”. Thế rồi
cứ buồn bã trong lòng. Ngọc Nô thấy vậy, mấy lần hỏi han, cũng không trả lời.
Ít
lâu sau, Mạc Kê được phong Quân Tư Hộ ở An Huy, bèn đem theo vợ lên thuyền đi
nhậm chức. Đi được mấy ngày, thuyền tới Thái Thạch Cơ, bèn dừng lại ở bờ phía
bắc. Đêm hôm đó, trăng sáng như ban ngày, Mạc Kê không ngủ được, trở dậy ra
ngồi ở đầu thuyền ngắm trăng. Nhìn bốn phía xung quanh, vắng lặng không một
bóng người, chợt nhớ đến chuyện “lão trùm”, lại thấy buồn quá. Đột nhiên, một ý
nghĩ xấu xa: “Giá như Ngọc Nô chết đi, mình lấy người vợ khác, thì chẳng thoát
khỏi nỗi sỉ nhục cả đời này sao?”
Lặng
lẽ suy nghĩ một lát, y bước vào khoang thuyền bảo Ngọc Nô dậy cùng ngắm trăng
với