
làm theo phu nhân. Ngay tối hôm đó, ông khẽ
khàng sai người đưa Ngô công tử trở về. Lúc sắp đi, ông thì thầm trách mắng:
“Tôi cứ tưởng cậu là người trẻ tuổi học rộng, sau sẽ thành đạt, không ngờ cậu
lại làm những chuyện thế này thật là làm nhục gia môn nhà tôi. Lẽ ra tôi định
quẳng cậu xuống sông cho xong chuyện, song tôi nghĩ đến cha cậu nên tha mạng
cho cậu thôi. Bây giờ cậu về nhà rồi, nếu đạt được công danh, tôi sẽ gả đứa con
gái mất nết đó cho cậu, nếu cậu không có chút chí khí đó thì đừng có hòng mong
gì hết”.
Nhà
họ Ngô vốn đã rối như mớ bòng bong, nay cậu công tử về nói rõ mọi chuyện, cả
nhà bèn mắng chửi cho một trận.
Từ
sau đó, Ngô công tử ngày đêm chịu khó học hành, đến khi có khoa thi, cậu ta lên
kinh đô, thi đỗ tiến sĩ, sau được bổ làm Huyện Doãn huyện Tương Đàn, phủ Kinh
Châu.
Quan
huyện họ Ngô bèn chọn ngày lành, đón Hạ tiểu thư về làm vợ. Từ đó, vợ chồng
thương yêu nhau, cùng sống hạnh phúc đến lúc bạc đầu.
Hộ hoa sứ giả (Tam ngôn)
Thời
vua Nhân Tông đời Bắc Tống, ở thôn Trường Lạc phía ngoài cửa đông phủ Bình
Giang tỉnh Giang Nam có một ông già tên gọi Thu Tiên. Ông già này yêu
hoa như yêu mạng sống, nên mọi người gọi là “Lão mê hoa”.
Nơi
ông ở là một căn nhà tranh, sáng sủa gọn gàng vô cùng sạch sẽ. Phía ngoài là
một cái sân rộng có bờ ao vây quanh. Trong sân trồng đầy các loại hoa bốn mùa
đủ loại rất đẹp. Ngày ngày ông già đều quét sạch hoa rụng rồi lấy nước tưới
hoa.
Vì
ông yêu hoa nên ông rất giận kẻ nào đến bẻ hoa. Ông nói: “Hoa chỉ nở mỗi năm
một lần, mỗi lần chỉ có mấy ngày, rồi sau đó là trải qua ba mùa lạt lẽo. Lúc
hoa tươi nở rộ đón gió rung rinh là quý hiếm lắm, thế mà lại bẻ cành ngắt bông
đi thì thật là quá nhẫn tâm”.
Cũng
chính vì sợ người vào hái hoa nên ông rất ít khi cho du khách vào sân chơi.
Một
hôm, sau giờ ăn sáng, Trương Ủy là một tên càn quấy trong thành dẫn một tốp đến
uống rượu ở gần thôn Trường Lạc. Rượu ngà ngà say, chúng đi la cà chơi, chợt
đến trước cổng nhà ông già Thu. Nhìn thấy những cành hoa tươi mơn mởn trên bờ
giậu, bọn chúng bèn lớn tiếng gọi cửa.
Ông
già Thu Tiên đang uống rượu một mình dưới hoa, mới bước ra nhìn, thì thấy năm,
sáu gã hơi rượu nồng nặc, bèn ngăn lại ngay từ cửa và hỏi: “Các chú có việc
gì?” - “Việc gì à? Ngắm hoa thôi”. Trương Ủy mặt mày ngạo mạn, đẩy mạnh vào
ngực Thu Tiên một cái, mấy thằng hung hãn kia cùng ào vào.
Trong
vườn nở đầy những hoa quý, hoa lạ. Bọn Trương Ủy đến trước khóm mẫu đơn, thấy
bông hoa lớn bằng cái đĩa, tươi đẹp rực rỡ, bèn xô nhau tới ngửi. Ông già rất
giận nói: “Xin đứng xa ra một chút mà ngắm!” Trương Ủy còn đang tức vì vừa rồi
ông già không cho vào, nghe nói vậy bèn vừa vít từng bông xuống vừa ngang ngược
nói: “Ngửi một chút thì sao nào? Ông không cho, ta cũng cứ ngửi!” Ông già tức
giận song không dám nói gì, nghĩ bụng chắc chúng xem một lúc rồi sẽ đi thôi.
Nào ngờ gã Trương Ủy này đến nơi đẹp đẽ, cứ nhất định phải uống rượu dưới hoa
mới chịu.
Chúng
uống đang hăng, chợt Trương Ủy nẩy ra một ý nghĩ ngốc nghếch. Hắn hỏi ông già
Thu Tiên: “Cái vườn này ông có bán không?” Ông già kinh ngạc nói: “Đây là sinh
mạng của lão mà, không khi nào!”
Trương
Ủy nói: “Sinh mạng sinh miếc gì? Nếu ông không có chỗ nào ở thì cứ ở lại đây,
giúp tôi quản lý cái vườn này”. Cả bọn nói hùa theo: “Vậy thì đúng là việc may
trời cho, ông già có phúc rồi đấy!”
Thu
Tiên nghĩ có lẽ bọn chúng uống say nên nói lung tung vậy thôi, chi bằng hãy cứ
dỗ cho chúng đi đã rồi tính sau, bèn nói: “Nếu ông muốn mua thì hãy đợi mấy
ngày chứ đâu có gấp như vậy được?”
Lúc
này, cả bọn đều đã say khướt, đứng dậy ra về. Thu Tiên vội vàng tiễn chúng. Gã
Trương Ủy trước lúc đi còn định ngắt một bông mẫu đơn, nhưng Thu tiên đã chồm
tới giữ lại, nhất định không cho hái. Gã kia ngượng quá hóa giận, bèn đẩy ông
già ngã quay xuống đất rồi cấu hái lung tung trong bụi hoa. Ông già Thu Tiên
thấy đau lòng quá, bèn bò dậy giơ đầu húc thẳng vào Trương Ủy. Trương Ủy bị ngã
chổng kềnh xuống đất. Hắn bò dậy, cáu tiết phá bụi hoa không còn lấy một bông.
Lúc này, mọi người xung quanh kéo tới. Thấy tình thế bất lợi, Trương Ủy vớt vát
một câu: “Mau để lại cái vườn cho ta, nếu không thì rồi ông sẽ biết!” Nói rồi
cùng bọn kia nghênh ngang bỏ đi.
Bọn
chúng đi rồi, ông già nhìn cảnh hoa tàn lá rụng đau đớn quá khóc òa lên, vừa
khóc vừa nói: “Hoa ơi, ta một đời chăm sóc gìn giữ cho mi, không ngờ hôm nay để
mi bị khổ nạn thế này!”
Bỗng
nhiên có tiếng người cất lên ở phía sau: “Ông Thu, làm gì mà ông khóc đau đớn
như vậy?”
Ông
già quay lại, thấy một cô gái trẻ xinh đẹp, bèn hỏi: “Cô nương là người ở đâu?
Đến làm gì vậy?” Cô gái nói: “Cháu ở ngay gần đây, nghe nói trong vườn ông, hoa
mẫu đơn đang nở rộ nên cháu đến xem hoa”. Vừa nghe đến hai tiếng “mẫu đơn”, ông
già càng thấy đau lòng khôn xiết. Cô gái biết rõ chuyện bèn nói: “Tổ nhà cháu
có phép thuật, có thể khiến hoa rụng lại liền cành, lần nào cũng linh nghiệm”.
Ông
già Thu vội vái lạy nói: “Nếu cô nương làm được diệu phép đó thì lão già này