
có một đoạn tình cảm thì tôi chẳng phải là kẻ ngốc sao?”
Lâm Trí lại bị nghẹn, “Thôi, tôi chẳng muốn quan tâm chuyện hai vợ chồng
các cậu nữa, dù sao cũng là một đôi hoàn mỹ, cứ giày vò lẫn nhau đi.
Đúng rồi, tôi chuẩn bị chấm dứt việc kinh doanh.”
Thù Thành không khỏi cả kinh, “Đang êm đẹp, sao lại chấm dứt?”
Lâm Trí tự giễu cười, “Tốt cái gì, năm ngoái công ty lâm vào khủng hoảng
dẫn đến tổn thất nặng nề, nếu không phải là cậu giúp tôi chống đỡ một
phen thì đã sớm dẹp mẹ nó rồi. Ông già nhà tôi nói thật đúng, tôi thật
sự không có số làm thương nhân.”
“Là việc ngoài ý muốn thôi, người nào làm ăn lại không có một lần thất bại, sau này cẩn thận chút là được.”
Lâm Trí lắc đầu một cái, “Thôi, cứ như vậy tôi cũng ngán rồi, tôi tự tìm
được một chân ở ban kinh tế mậu dịch của tỉnh, đại khái là nửa năm sau
phải đi làm rồi.”
Thù Thành ngẩn người, không ngờ năm đó Lâm Trí
từ chức ở cơ quan nhà nước để bắt đầu buôn bán, hiện tại lại muốn quay
về, “Vậy công ty của cậu định làm thế nào?”
“Tìm xem có người mua thích hợp không, nếu không được thì đành phải từ bỏ lợi nhuận vậy.”
Thù Thành suy nghĩ một chút nói: “Hay là để tôi tiếp nhận.”
Lâm Trí giật mình: “Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa, tình trạng công ty bây giờ không được tốt như hồi cậu còn làm.”
Thù Thành khẽ cười đáp lại: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cứ quyết định như vậy.”
Vì vậy, ngay đến cả giá cả cùng không bàn bạc, hai người đã quyết định xong chuyện này.
***
Ngày hôm sau, Thù Thành trở lại biệt thự. Mới vào cửa, Liên Sơ lập tức nhào tới ôm lấy cổ anh.
Thù Thành hơi nghiêng đầu né tránh sự tấn công quá mức nhiệt tình của cô
khiến cô nổi giận: “Cư nhiên lại tránh em! Em cứ hôn, cứ hôn đấy!”
Nói xong liền đè anh ở trên cửa mà hung hăng chà đạp.
Thù Thành thật bất đắc dĩ, “Được rồi bà xã, để anh vào nhà trước rồi hãy thân mật được không?”
Không được, phải để em kiểm tra trước rồi mới có thể vào cửa.” Nói xong lại sáp lại dùng sức ngửi một cái.
“Sao nào?”
“Khai thật đi, có phải lúc trở về thành phố Đồng có người phụ nữ khác không, sao em thấy anh không quá nhiệt tình?”
Thù Thành bật cười, “Được lắm, bà xã của anh cũng biết đa nghi.”
“Tất nhiên, kể từ khi em nhảy lên làm CEO mới phát hiện, thực tế rất sa đọa, đàn ông cũng rất mỏng manh.”
“Muốn chứng minh sự trong sạch của anh như thế nào?”
“Hôn em, hôn em là biết ngay thôi mà.”
Thù Thành cúi đầu hôn cô.
Cô thích nụ hôn của anh, hết sức cuồng nhiệt nhưng cũng rất dịu dàng,
khiến cho trái tim của cô đập mạnh, khiến cô yên lòng. Ai, mặc dù thực
tế rất sa đọa nhưng người đàn ông này vẫn cố chấp yêu cô. Cô cười rộ
lên.
Anh nhẹ nhàng ghé vào tai cô nói: “Ba chữ.”
Cô cười hì hì đáp lại: “Ba chữ.”
“Phải rồi, sao mà tay e toàn bột trắng vậy?” Thù Thành đột nhiên hỏi.
Liên Sơ vẫn cười hì hì, “Làm sủi cảo đấy.”
Anh nhìn cô đầy nghi ngờ, “Thật sao? Vậy để anh xem một chút.”
Thù Thành rửa tay rồi đi vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy Liên Sơ đang
tích cực làm bánh sủi cảo. Không phải dùng vỏ sủi cảo và nhân đã gói sẵn mà là tự mình cán bột, làm nhân.
Thù Thành cười trêu chọc:
“Trông cũng được đấy, trước kia chưa từng thấy em làm cái này. Em xác
định mình không quên bỏ muối chứ?”
Cô trừng mắt, “Kẻ sĩ ba
ngày(13) không gặp lau mắt mà nhìn có biết không? Nói cho anh biết,
không có ai ăn từng sủi cảo của em rồi mà không vỗ tay khen tuyệt.”
Cô từng làm việc trong một nhà hàng sủi cảo, cũng coi như là người biết
làm sủi cảo, tay nghề được coi là chuyên nghiệp, hôm nay sẽ để cho Thù
Thành cảm nhận một chút thế nào gọi là người vợ vừa có tài vừa có đức.
Nụ cười trên mặt Thù Thành hơi chững lại.
“Còn đứng ngẩn đó làm cái gì? Mau tới giúp một tay chứ.”
“Việc này thì em phải dạy anh mới được.”
Liên Sơ hưng phấn, rốt cuộc cũng nắm được điểm yếu của Thù Thành, thật không dễ dàng nha.
“Tới đây nhìn đi, chri có một tuyệt chiêu đơn giản, đầu tiên làm như vậy…”
Món sủi cảo mà Liên Sơ làm quả thực rất ngon, cô chỉ dùng cách làm đặc biệt nhất của người Đông Bắc đó là “Một chiên hai hầm ba đổ nước lèo”. Đầu
tiên đem bánh nhân thịt chiên sơ, sau đó lấy nước dùng gà ninh từ từ,
đợi đến khi nước dùng ngấm vào nhân bánh, sủi cảo được ninh dần dần trở
nên trơn mềm ngon ngọt, thơm và không ngán.
Liên Sơ nấu xong, múc một tô lớn, sau đó lấy thêm hai chén nhỏ đặt lên bàn.
Nếu như ngày hôm qua cô chưa từng xuất hiện trước cửa tiệm cà phê đó thì
không thể nghi ngờ món sủi cảo này sẽ là món ăn quý hiếm và ngon miệng
nhất mà anh đã từng ăn.
Vậy mà giờ phút này anh lại không cảm thấy ngon miệng.
Cô, hắn, còn có cô bé kia có phải đã từng quây quần trước bàn ăn như vậy, nói cười rôm rả?
Chỗ đó hình như chỉ là một tiệm cà phê bình thường mà Đỗ Đình mở ra, nhưng
những người tới đó lại hết sức khả nghi. Mặc dù chưa điều tra được kết
quả nhưng thân phận của hắn ta tuyệt đối không hề đơn giản như vẻ bề
ngoài. Thật đáng chết, tên khốn kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Liên Sơ đã biết được bao nhiêu?
Thật ra bọn họ cũng không thường xuyên liên lạc với nhau, lần gần đây nhất cũng là mấy tháng trước rồi.
C