
ị nhắc tới? Có phải hai người gây gổ với nhau
không? Cho nên chị mới bỏ nhà ra ngoài? Oa, anh ấy nhất định là đã tìm
chị khắp nơi rồi mới tìm đến được đây, chắc hẳn lúc ấy chồng chị vừa vui mừng lại vừa tức giận, thật là lãng mạn…”
Trán Liên Sơ đổ đầy mô hôi, ai nói trực giác của phụ nữ là không chính xác, thế này nếu không
phải tám, chín thì cũng phải mười đi?
“A, đúng rồi, mấy ngày chị không có mặt đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Cái gì?”
“Nhà hàng chúng ta đổi chủ rồi! Tổng giám đốc Hà đem nhà hàng Hạnh Vũ Nam bán lại cho người khác.”
“A.”
“Sao chị không có chút phản ứng nào vậy?” Tống Từ Băng bất mãn nói, lại nghĩ tiếp, “Nhưng mà cũng chả sao, không phải chuyện của mấy người nhỏ bé
giống như chúng ta, chỉ là không biết ông chủ mới của chúng ta là ai,
nếu là người đàn ông độc thân càng tốt. Chúng ta lại có thể được xem vở
kịch mọi người đấu đá tranh giành nhau.”
Đứa nhỏ này, liên tưởng của cô cũng phong phú thật đấy! “Khụ khụ, chắc không phải đâu.”
“Sao chị biết được? Nhất định sẽ như vậy! Trước kia, tổng giám đốc Hà chỉ là một lão già, vậy mà bên cạnh ông ta mỗi ngày đều có tiểu Tam tiểu Tứ(8) đấu đá, tranh giành nhau, còn có tiểu Ngũ tiểu Lục(9) dán mắt nhìn chằm chằm. Tin em đi, một vòng tuyển tú(10) sẽ bắt đầu ngay thôi!”
Liên Sơ nhịn không được lại bật cười.
--- ------ ------
(6) Tiền đồ: có triển vọng, có khả năng, viễn cảnh, khả năng thành công…tùy theo ngữ cảnh.
(7) Khẩu thị tâm phi: ăn ở hai lòng, suy nghĩ và lời nói không khớp nhau, nói một đường nghĩ một nẻo.
(8); (9):Tiểu Tam, tiểu Tứ, tiểu Ngũ, tiểu Lục: người thứ ba, thứ tư, thứ
năm, thứ sáu…ám chỉ những người chen ngang vào mối quan hệ của người
khác.
(10) Tuyển tú: lựa chọn những người xinh đẹp, xuất sắc Lúc này mấy cô gái khác đi ngang qua nhìn thấy Liên Sơ cũng vây lại, hưng
phấn lôi kéo cô hỏi đủ thứ chuyện. Liên Sơ bị họ ríu ra ríu rít hỏi nhức cả đầu, đúng lúc nghe được tiếng quát đã giúp cô thoát khỏi tình cảnh
này: “Còn vây lại đó làm gì nữa? Không muốn làm việc nữa đúng không?”
Mọi người nhất thời im lặng, Liên Sơ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp giống như xe tăng nổi giận đùng đùng bước
tới.
Mấy cô gái nhỏ thành thật cúi đầu im lặng đứng yên tại
chỗ, ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Liên Sơ.
Liên Sơ lên tiếng chào hỏi: “Giám đốc Lưu.”
Lưu Hành Giản u ám hỏi: “Chung Linh Dục, cô vô cớ bỏ bê công việc mất mấy ngày là thế nào?”
“Là tôi không đúng, trong nhà có một chút chuyện khẩn cấp nên bị mắc kẹt.”
Đôi mắt của Lưu Hành Giản trợn lên: “Tôi không cần biết cô có chuyện gấp
gì? Đã nhận tiền thì phải làm việc! Tốt nhất là cô đến phòng tài vụ tính tiền đi, nếu không cứ theo quy định mà khấu trừ toàn bộ tiền lương của
cô tháng này.”
Tống Từ Băng không nhịn được nói thầm: “Toàn bộ tiền lương? Rõ ràng là mới vắng mặt có mấy ngày…”
Liên Sơ cắt đứt lời nói của cô: “Cứ trừ đi! Việc nên làm.”
Lưu Hành Giản lạnh lùng rên một tiếng, đang muốn nói tiếp thì tháy cửa
thang máy bên cạnh mử ra, chủ tịch Hà Xuân Mậu cùng với thư ký bên cạnh
ông ta bước ra. Lưu Hành Giản vội vàng tươi cười chào hỏi: “Chủ tịch.”
Hà Xuân Mậu không thèm để ý tới ông ta mà đi thẳng đến trước mặt Liên Sơ,
vui vẻ chào hỏi: “Chủ tịch Kỳ, từ lúc nhận được điện thoại báo tôi vẫn
chờ cô, đang chuẩn bị tới cửa đón cô đây.”
Liên Sơ mỉm cười đáp: “Thật Xin lỗi, để ngài đợi lâu.”
“Đâu có đâu có, xin mời, chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện. Đúng rồi, hôm nay tổng giám đốc Bùi không tới…
Hà Xuân Mậu vừa thăm hỏi vừa dẫn Liên Sơ bước vào thang máy, để lại sau lưng một hàng người trợn mắt há mồm nhìn theo bọn họ.
***
Xế chiều hôm đó, sau khi kết thúc hội nghị quản lý, toàn bộ từ trên xuống
dưới nhà hàng như nổ tung, một câu chuyện còn ly kỳ hơn cả truyền thuyết được truyền tai nhau: một nữ phục vụ không có tiếng tăm gì lắc mình một cái trở thành bà chủ mới của nhà hàng Hạnh Vũ Nam, hơn nữa còn thay đổi cả tên họ.
Tinh thần ảo tưởng của mị người bị kích thích
cực độ, các loại phiên bản khác nhau được tung ra tới tấp. Nhưng mà, cho đến khi Liên Sơ bước ra khỏi phòng làm việc cũng không có ai dám đứng
ra xác nhận, ngay cả mấy cô bé vẫn thích dính chặt lấy cô trước kia cũng sợ hãi trốn tránh, ngược lại có một bóng dáng mập mạp vẫn ngập ngừng
theo cô. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn.
Cô đứng lại, quay đầu, biết rõ còn hỏi: “Giám đốc Lưu có chuyện gì sao?”
Lưu Hành Giản lúng túng trả lời: “Tổng giám đốc Kỳ, tôi muốn nói lời xin
lỗi với ngài, tôi…tôi thật sự không biết…Ha ha, thành thật xin lỗi.”
Liên Sơ bình tĩnh nhìn ông ta, trên chiếc trán mập mạp của ông ta từ từ toát ra một tầng mồ hôi bóng nhẩy, Liên Sơ nhe răng cười một tiếng: “Giám
đốc Lưu, thẳng thắn mà nói, lúc làm cấp dưới của ông quả thật tôi rất
ghét ông, chỉ là nếu làm cấp trên của ông…Tôi cảm thấy số mệnh của mình
cũng không tệ lắm.”
Lưu Hành Giản há hốc miệng nhìn cô trân trối.
Liên Sơ lắc đầu cười một tiếng xoay người rời đi.
***
Liên Sơ vừa về đến nhà, Thù Thành đặt xuống tờ báo ở trên