
nói: “Nhìn xem, dáng vẻ của em thật đúng là chẳng có chút tiền đồ(6) nào cả, để xem sau này
em còn dám tùy hứng nữa không?”
Liên Sơ khẩu thị tâm phi(7) “Ừ” hai tiếng rồi rúc vào trong ngực anh không chịu ra ngoài.
Thù Thành dở khóc dở cười, “Hôm nay em nấu món ngon gì vậy, lấy ra để anh nếm thử một chút.”
***
Ăn tối xong, hai người rủ nhau ra ngoài tản bộ, dọc theo đường mòn tìm
được suối Hương Khê, đây là nơi mà bọn họ nhắc tới nhiều nhất kể từ khi
đến ở nơi này.
Thời gian này, mặc dù không có nhiều cánh hoa rực
rỡ rụng đầy suối Hương Khê nhưng lại có ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống
mặt nước trong veo.
Liên Sơ ngồi xổm bên bờ suối bắt đầu nghịch
nước, làn nước mềm mại giống như những sợi tơ lụa trượt qua kẽ tay của
cô chảy xuống, hòa vào dòng suối chảy róc rách.
Thù Thành lên tiếng hỏi: “Hôm nay ở nhà có cảm thấy nhàm chán không?”
“Rất tốt. Có thể lên mạng, còn có nhiều sách như vậy, loáng một cái là hết
ngày rồi. Đúng rồi, thức ăn trong nhà cũng vừa hết, ngay mai em có thể
tự ra ngoài mua ít thức ăn không?”
Nói xong, trong lòng cô không khỏi căng thẳng.
Có lẽ cô quá nóng vội, không nên nói ra yêu cầu được ra khỏi nhà nhanh như vậy.
Thù Thành trầm mặc như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới hỏi lại: “Liên Sơ, có muốn ra ngoài làm việc không?”
Liên Sơ trợn tròn hai mắt nhìn lại anh.
Thù Thành bất đắc dĩ cười khổ, “Dù sao, sớm muộn gì em cũng nói ra yêu cầu
đó, giải quyết dứt điểm một lần là được rồi, mặc dù không biết sau này
anh có hận chết mình vì cái quyết định này không.”
Liên Sơ hét
lên một tiếng lập tức nhảy dựng lên nhào tới trước ngực anh, bàn tay ẩm
ướt len vào mái tóc ngắn của anh, cúi đầu hôn tới tấp, “Ông xã, ông xã,
ông xã, anh thật tốt…”
Thù Thành đợi cô nói xong mấy câu buồn nôn này, nghiêm mặt nói: “Liên Sơ, em biết anh phải đánh cược mất bao nhiêu không…Trận này anh không thua nổi, đừng khiến anh thất vọng.”
Liên Sơ kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt từ từ hóa thành dòng suối trong suốt dịu dàng, phải rất lâu mới dõng dạc nói: “Có Hương Khê làm chứng, tôi Kỳ
Liên Sơ cuộc đời này tuyệt đối không phản bội Bùi Thù Thành nữa, nếu như làm trái lời thề sẽ phải chịu bơ vơ cả đời.”
Thù Thành ngẩng đầu hôn lấy cô.
Bóng đêm yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có dòng nước suối dịu dàng chảy róc rách.
***
Nằm vật xuống giường, Liên Sơ vẫn còn vui vẻ ra mặt. Thù Thành than thở: “Đã nghĩ kỹ xem muốn làm gì chưa?”
Liên Sơ nhíu mi làm vẻ suy nghĩ một lát, “Không biết, ừ…Dù sao em vẫn chưa
từ chức, hay là trở lại nhà hàng Hạnh Vũ Nam làm thêm một thời gian nữa
vậy?”
“Còn muốn tiếp tục đi rửa chén à?”
“Không phải vậy,
chẳng qua là em rất thích chỗ đó. Ngày ngày nhìn thấy cảnh đẹp món ngon, còn có một đám con gái trẻ tuổi tràn đầy sức sống, cảm giác mình cũng
được trẻ ra.”
Thù Thành có điều suy nghĩ nói: “Như vậy đi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nữa, chuyện này để anh đứng ra sắp xếp.”
Liên Sơ gật đầu một cái, cô biết Thù Thành không thể chấp nhận để mình quay
về rửa chén đĩa, nhất định sẽ sắp xếp cho cô một vị trí nào đó có chức
vị hơn, vì vậy nhắc nhở: “Để em làm quản lý đại sảnh hay gì đó cũng
được, cao hơn nữa chắc em không làm được.”
Mấy ngày sau, Thù Thành đã sắp xếp mọi việc xong xuôi.
Liên Sơ nghĩ tới anh sẽ sắp xếp cho cô một vị trí có chức vị, nhưng lại
không ngờ chức vị đó lại cao đến như vậy: Chủ tịch công ty CP nhà hàng
Hạnh Vũ Nam.
***
Liên Sơ nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần
trong tay: Bên A là Ông Hà Xuân Mậu đem toàn bộ cổ phần do ông đứng tên
của nhà hàng Hạnh Vũ Nam (tức 71% cổ phần của công ty CP nhà hàng Hạnh
Vũ Nam) chuyển nhượng cho bên B là Bà Kỳ Liên Sơ với tổng giá trị là 650 triệu nhân dân tệ.
Cô nhìn ba chữ Kỳ Liên Sơ trên bản hợp đồng bằng giấy trắng mực đen rõ ràng, kinh ngạc đến sững sờ.
Thù Thành thúc giục: “Mau ký tên đi, chỉ cần ký tên là bắt đầu có hiệu lực rồi, còn sững sờ gì nữa?”
Bàn tay đang cầm bút của Liên Sơ khẽ run rẩy, “Ký xong là em lập tức trở thành phú bà trị giá trăm triệu?”
Thù Thành nén cười, “Đúng vậy.”
Liên Sơ rét lạnh đặt bút xuống, đem bút ký tên đưa cho Thù Thành: “Thôi, hay là dùng tên của anh đi, bỗng nhiên có tiền như vậy đúng là quá dọa
người rồi.”
Thù Thành đỡ tay của cô ký vào ba chữ “Kỳ Liên Sơ”
trên bản hợp đồng, quay đầu lại cười một tiếng, “Đứa ngốc, của anh không phải cũng là của em sao. Lại nói, nếu không có em, anh cũng không thể
nào mua được nhà hàng Hạnh Vũ Nam này.”
Hóa ra là, sau khi Liên
Sơ bỏ đi, Thù Thành bán đi tất cả tài sản mà cô để lại, lấy tiền mặt mua lại công ty Sở Thịnh lúc đó. Năm thứ nhất gần như là tay không bắt sói
lấy được dự án xây dựng và sửa chữa tòa cao ốc, kiếm được món tiền đầu
tiên. Năm thứ hai lại có hành động kinh người: anh đầu tư tất cả tiền
bạc lấy được quyền khai thác khoáng sản ở dãy núi phía Tây ngoại ô thành phố Đồng.
Liên Sơ đã từng đi qua dãy núi phía Tây ngoại ô thành phố Đồng, năm đó Dạ Nhiên thiết kế bẫy bao vây cô chính là ở chỗ đó.
Chỗ đó ban đầu chỉ là một mảnh núi hoang, thứ nhìn thấy chỉ là một vùng đất đỏ badan lởm chởm và trơ trọ