
ướt, còn Mộc Sách thì
ngay cả nấc cũng không nấc một tiếng nào. Chỉ bảo hắn từ nay về sau phải cắt đứt
quan hệ với Mộc gia, nhanh chóng về nhà đi.
“Có lẽ là ơn trời đặc biệt yêu thương anh ấy.” Nếu như
bỏ đi ba năm tù tội không tính đến, cuộc đời của anh cũng rất bằng phẳng.
Hạng Nam ngửa mặt lên trời thở dài, “Lạ nhất là. Cho
dù ông chói mắt thế nào, nhưng cũng chưa từng có người nào đỏ mắt ghen tỵ với
ông.”
“Vì sao?” Không phải ‘Mộc tú vu lâm, phong tất tồi
chi’ hay sao? Vì sao lại không thể dùng
được đối với anh?
(1) Mộc
tú vu lâm, phong tất tồi chi: mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Hành cao vu
nhân, nhân tất phi chi. Câu này trong “Luận vận mệnh” của Lý Khang thời Tam
Quốc, Chữ “tú” để ám chỉ một cá thể có bề ngoài vượt trội trong một quần thể
(vẫn dùng trong từ “ưu tú”), chữ “tồi” là bẻ gãy, tiêu diệt hết. Ý nói
cây cao to trong rừng sẽ là cây “đón gió” trước tiên, người hiền tài, xuất
chúng thường hay bị đố kỵ.
“Bởi vì ông ôn nhu, rất mực ôn nhu.” Hạng Nam giải
thích, cũng không biết đối với chuyện này nên uể oải hay là cao hứng nữa. “Bất
luận đối phương là người thế nào, ông vẫn tìm được biện pháp để săn sóc, chiếu
cố đối phương.”
Mượn hắn làm ví dụ đi. Người trong kinh thường nói mặt
hắn đen, tâm cũng đen. Ngoài mặt, giao tế một chút còn được, nhưng nếu thật sự
muốn thổ lộ tình cảm thì thôi bỏ đi. Vì thế trừ bỏ người nhà ra thì hầu như có
thể nói rằng hắn không có ai là tri giao cả.
Nhưng nhiều năm qua, Mộc sách cũng không thấy tính
cách của hắn là vấn đề lớn lao. Đối với tính cách háo sắc của hắn vẫn không có
thái độ gì khác thường. Còn đối với người ngoài, Mộc Sách luôn lẳng lặng xoay
chuyển thành kiến của người khác đối với hắn. Tựa như đang che chở con bê của
nhà mình vậy. Cũng không để người ngoài có cơ hội khi dễ hắn.
Tính cách của Mộc Sách, ôn hòa như làn gió mùa xuân.
Tin rằng ở điểm này thì bất cứ ai từng quen với anh đều sẽ biết. Khuyết điểm
của anh chính là tính tình quá mức độ lượng. Điểm này thì người ngoài không
biết đâu, nhưng chỉ cần quen thân một chút thì sẽ phát hiện được. Bề ngoài có
thể anh sẽ đối đãi với người khác thật nghiêm khắc nhưng lại trăm phương nghìn
kế để làm hài lòng mọi người. Điều này có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng
không biết. Bởi vì đó chỉ là xuất phát từ sự ôn nhu của anh mà thôi.
“Ân nhân à, biểu cữu công là một người hiền từ. Sau
này ông chắc chắn sẽ thương yêu cô.” Nói lâu như vậy, cuối cùng thì Hạng Nam cũng
nói ra lời hắn chân chính muốn nói. Nếu cô không nắm chắc lấy cơ hội này, cô
nhất định sẽ phải hối hận.
Cô trầm ngâm hỏi: “Bởi vì ta là ân nhân sao?”
“Tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, nhất hướng mà
thâm.”.” Hạng Nam lắc đầu, đem những lời nghe được hôm nọ, truyền đạt lại cho
cô nghe.
Tô Mặc đột nhiên nâng trán. Trái tim tựa như bị một
con dao nhỏ tẩm mật cứa qua. Nhát dao bén nhọn, không chừa một con đường sống,
đâm thẳng vào những chỗ thâm sâu nhất, lưu lại một vết sẹo không thể xóa mờ,
lại ngọt ngào đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
“…Anh ấy nói vậy sao?” Cô khàn khàn hỏi, âm thầm nắm
chặt mười ngón tay.
“Vâng.” Hắn cẩn thận xem xét vẻ mặt của cô, “Ân nhân?”
Nhưng cô đã quanh mặt tránh đi. Sau một lúc lâu, cô
lại khôi phục lại vẻ tươi cười như thường.
“Sao chỉ riêng với ông, anh ấy lại không hiền từ?” Nếu
không cũng sẽ không ba lần năm lượt đuổi hắn về nhà.
“Đó là bởi vì ông hiểu rõ da mặt tôi rất dày, một khi
đạt được rồi sẽ được đằng chân lân đằng đầu.” Hạng Nam thao thao nói, cũng thật
lòng không muốn bị người ta biết rõ chi tiết bên trong.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một giọng nam âm quen tai
lặng lẽ vang lên phía sau bọn họ.
“Thật không biết là ngươi cũng rất hiểu bản thân mình
nha.” Con thỏ nhỏ, thằng nhãi con, mới mọc da non liền đi tiếp? Đã nói không
được nhúng tay vào rồi cơ mà.
“Cháu xin được phép cáo lui!” Mặt mũi Hạng Nam trong
thoáng chốc xanh me xanh mét. Hai tay che đầu rồi vội vàng chạy ra khỏi tiểu
đình.
“Anh làm biểu cữu công cũng rất uy phong nha.” Chẳng
phải là lúc trước anh đã từng giáo huấn vị họ hàng xa kia vài lần, hại hắn cho
đến giờ vẫn còn sợ hãi đấy chứ?
“Không tránh ta nữa sao?” Mộc Sách nhìn cô, lúc này bộ
dáng đang rất bình thản ung dung. Anh cảm thấy mấy ngày gần đây, cứ mỗi lần
cùng cô bốn mắt giao nhau là thể nào cô cũng quay mặt tránh đi.
Cô sờ sờ lỗ tai, dường như nó lại bắt đầu nóng bừng
lên, “Tôi đâu có trốn, huống hồ sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”
Anh ngồi bên cạnh cô, vươn tay đón lấy chén trà đã
nguội lạnh trong tay cô, tự mình thay cô châm một chén trà mới.
“Cô nương, ta nói rồi, là ta thật lòng.” Anh nghiêng
mặt qua nhìn cô. Ánh mắt chuyên chú làm cho cô không có cách gì trốn tránh.
Tô Mặc cũng không tránh né, chỉ sau một lúc suy tư lại
thản nhiên nghênh đón ánh mắt anh.
“Anh không chê bai tôi bị thọt chân sao?” Anh phải
hiểu rõ rằng, cái chân này không chỉ là tâm bệnh của cô mà còn là nguyên nhân
quan trọng nhất khiến người khác không muốn kết thân với cô.
Anh thản nhiên tiếp lời: “Vậy còn cô, cô không ghé