
nh hằng chẳng thể phân chia. Đôi cánh tay cường
tráng lực lưỡng của anh giống như muốn ôm trọn cô tiến nhập vào làm một.
“…Gia đình hài hòa?” Cô chôn trong ngực anh mà hỏi.
Cho dù cô có ngốc nghếch đến mức nào, cũng hiểu được anh đang ám chỉ điều gì.
“Ừm.” Anh thoáng nghiêng mặt đi nhìn lại cô đang nhìn
anh chăm chú. Biểu tình trên mặt tuy không có gì biến hóa, nhưng đôi tai cô dần
dần không nhịn được phải ửng hồng lên. Rồi đỏ tươi mềm mại tựa như huyết ngọc
thượng đẳng. Anh nhịn không nổi cúi đầu, làn môi khẽ mút nhẹ qua vành tai kia.
Hơi nóng xuyên thấu qua cánh môi truyền đến như muốn
thiêu cháy vành tai cô. Cô hoảng sợ, giật mình đẩy người ra khỏi vòng tay ôm ấp
của anh. Anh không ngăn cản, tùy ý cô bước lui về phía sau hai bước, xoay người
bỏ đi, đi tìm bọn Hoa thúc.
“Cô nương.” Anh nhẹ giọng gọi lại.
Tô Mặc quay đầu lại, đứng cách không xa, cùng anh mắt
đối mắt.
“Ta là thật lòng.” Qua hồi lâu, anh nhìn đôi mắt cô
chứa đựng sự kinh ngạc, yên lặng nói với cô.
Cô chưa nói gì, chỉ nhìn anh gật gật đầu, rồi xoay
người rời đi.
“Đi ra.” Cô vừa đi khỏi, Mộc Sách lập tức nắm chặt
mười ngón tay, hướng về phía cây tùng nhỏ cách đó không xa nói vọng đến.
Hạng Nam khổ sở ra mặt, lê bước chân run rẩy đi đến
trước mặt anh.
“Biểu cữu công…” Oan uổng a, hắn cũng không phải cố ý
muốn nhìn lén chuyện này, ai biểu hắn có vận khí tốt như vậy làm gì?
“Vừa rồi đã thấy những gì?”
Hắn vội vàng chỉ lên trời mà thề, “Mới vừa rồi cháu
làm như thoáng chốc bị mù bị điếc, cái gì cũng không dám nhìn thấy, không dám
nghe thấy!”
“Không được nhúng tay.” Mộc Sách trừng mắt lườm hắn
một cái, không quên dặn dò hắn.
Hắn gật đầu như trống bỏi, gật muốn vẹo cổ, “Không dám
không dám, tuyệt đối không dám…” Cũng không phải có gan trời, hắn nào dám phá
hư chuyện tốt của biểu cữu công nhà mình?
Mộc sách đi đến dưới tàng cây thu dọn rượu đào và đồ
ăn, nhàn nhạt hỏi Hạng Nam đang không ngừng đưa mắt ngắm nhìn anh.
“Có chuyện gì muốn nói?” Nếu vị Tô Tam cô nương kia
cũng giống như tiểu tử này, dễ dàng có thể lý giải được thì tốt quá. Anh cũng
không cần phải ở đây đoán mò. Mới vừa rồi mấy cái gật đầu kia của cô, đến tột
cùng là có ý tứ gì
“Biểu cữu công…” Hạng Nam khó có thể lý giải, cau mày,
“Ngài thật sự muốn xuống tay với ân nhân à?” Vì sao anh người nào không chọn
lại cố tình coi trọng cô ? Rõ ràng ở Vân kinh còn có rất nhiều người tốt hơn
chờ anh tùy ý chọn lựa kia mà.
“Vậy thì sao?”
“Nhưng nàng…” Sự thật không phải đã quá rõ ràng rồi
hay sao? Chỉ là một người bị thọt chân, lại là con gái của người vợ không chính
thức, không được cha mẹ yêu thích. Còn vì có khúc mắc mà không thể một mình
đứng chung giữa đám đông người lạ nữa chứ. Bất luận hắn nghĩ thế nào, hắn vẫn
cứ cảm thấy Tô Mặc tuy là người lương thiện nhưng thật sự, nàng không xứng với
người một thân huy quang rỡ ràng như Mộc Sách.
Mộc sách hiểu rõ hắn đang nghĩ cái gì, “Nàng tốt lắm.”
“Ngài vì muốn báo ân sao?” Tuy nói ơn tái tạo sánh
ngang ơn cha mẹ, nhưng anh có cần phải dùng cả nửa đời còn lại để bồi dắp như
vậy hay không? Anh rõ ràng đã làm được quá nhiều rồi.
“Không phải báo ân.” Người khác biết cũng tốt, không
hiểu cũng được. Chỉ cần anh hiểu là được. Tô Mặc đối với anh, thật sự không có
quan hệ gì đến việc báo ân cả.
“Vậy là vì?”
Anh nhẹ nhàng thở dài, “Ngươi có nghe qua câu này
chưa?”
“Câu gì?”
“Tình không biết bắt đầu từ khi nào, nhất hướng mà
thâm.”
Hạng Nam kinh ngạc há hốc miệng, tựa như lời anh vừa
thốt ra là bất
khả tư nghị (miễn bàn luận) cỡ nào.
“Cũng chỉ là như thế này mà thôi.” Mộc sách rũ mắt
xuống, bên môi vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn.
————————-
Ghi
chú:
(1) Tết Trùng
Dương hay còn gọi là Tết Trùng Cửu, theo phong tục của người
Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.
Có
nhiều điển tích về ngày Tết này:
Đời Hậu Hán (25-250) có Hoàng Cảnh, người huyện Nhữ Nam, theo học đạo tiên với
Phí Trường Phòng. Một hôm Trường Phòng bảo Cảnh: “Ngày mồng 9 tháng 9 tới đây,
gia đình của nhà ngươi gặp phải tai nạn. Vậy đến ngày đó, ngươi nên đem cả nhà
lên núi cao, tay đeo túi đỏ, đựng hột thù du (một loại tiêu), uống rượu hoa
cúc, tối sẽ trở về, may ra tránh khỏi tai nạn”. Hoàng Cảnh vâng theo lời thầy.
Quả thực đến tối trở về thì thấy gà vịt heo chó trong nhà bị dịch chết hết.
Vì
tích trên, nên về sau hằng năm, đến ngày mồng 9 tháng 9, người ta bỏ nhà tạm
lên núi, lánh nạn… Lâu đời thành tục gọi là Tết Trùng Cửu. Sau dần thay đổi
tính chất, Tết Trùng Cửu lại dành riêng cho tao nhân mặc khách lên núi uống
rượu làm thơ.
Sách “Phong Thổ Ký” lại chép: Cuối đời nhà Hạ (2205-1818 trước D.L.), vua Kiệt
dâm bạo tàn ác, Thượng Đế muốn răn nhà vua nên giáng một trận thủy tai làm nhà
cửa khắp nơi bị chìm xuống biển nước, nhân dân chết đuối, thây nổi đầy sông.
Nạn thủy tai đó nhằm ngày mồng 9 tháng 9. Vì vậy mỗi năm đến ngày này, nhân dân
lo sợ, già trẻ gái trai đều đua nhau quảy thực phẩm lên núi cao để lánh nạn