
hỗ nhìn Mộc Sách thở phì phò, trên mặt không dấu được vẻ lo
lắng. Cô đảo mắt suy nghĩ, đại để cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra sau khi
Hoa thúc về đến nhà.
“Anh nghĩ rằng tôi và anh sẽ chịu đả kích lớn, uể oải thất vọng hay là đau lòng
muốn chết?” Cô lấy khăn tay ra, bước lên phía trước lau mồ hôi trên trán cho
anh.
Tầm mắt Mộc Sách nhìn lướt qua người cô, “Cô nương không sao chứ?”
“Không sao.” Cô khẽ nhún vai, “Chuyện này tôi đã quen rồi, cũng không còn cảm
giác gì nữa.” Còn tưởng rằng cha cô có chiêu mới gì chứ, không ngờ vẫn chỉ là
trò đó thôi.
“Cứ để vậy sao?”
“Cũng không biết lúc này Tô lão gia lại coi trọng miếng đất như thế nào.” Cô
dùng một tay nâng cằm dưới, nói cứ như là không phải chuyện của mình vậy.
“Tam cô nương…”
“Dám ngang nhiên đem ta hứa gả cho mã phu làm tam phòng…” Cô vạn phần cảm khái,
lắc đầu, “Anh nói xem chuyện này là sao đây. Ngay cả một tên mã phu mà cũng dám
ngang nhiên nạp đến ba tiểu thiếp? Nếu vậy thì lão gia đại nhân sẽ đến cỡ nào
đây chứ?”
Mộc Sách cầm chặt cổ tay cô, “Nếu Tam cô nương không muốn, thì không ai có thể
cưỡng ép cô được.”
“Bởi vì nô nhân sẽ vì ta mà ra mặt hay sao?” Cô không khỏi hồi tưởng lại những
lời anh nói, anh rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.
“Phải.” Anh nói rồi. Sau này, bất luận là mưa gió thế nào, anh cũng đều chống
đỡ thay cô.
Trong rừng nổi lên một trận gió, thổi những thân trúc lay động đung đưa, cũng
thổi mái tóc cô tung bay rối loạn. Thấy thế, Mộc Sách liền cởi áo ngoài, khoác
lên người cô rồi ôm ngay vào ngực thay cô cản gió. Đợi đến lúc lặng gió, anh
mới tính đưa tay vuốt thẳng những sợi tóc cho cô, lại nghe thấy cô nói.
“Lần trước, tôi đã hứa với anh là sẽ suy nghĩ lại.”
“Cô suy nghĩ kỹ rồi?” Cũng chỉ mới qua có hai ngày thôi mà, cô đã ra quyết định
rồi, như vậy có phải là nhanh quá hay không? Cô… thực sự, thật sự đã cân nhắc
kỹ càng rồi sao?
“Ừm.”
Tô Mặc yên lặng nhìn anh. Hình như cô chưa từng thấy anh đứng thẳng tắp như thế
này bao giờ. Tư thái kia, giống như một phạm đồ đang chờ đợi hình phạt vậy. Hơi
thở anh dồn dập, đáy mắt như ẩn dấu thiên ngôn vạn ngữ. Cô cẩn thận thừa
nhận. Trong đầu là không yên, chờ mong, còn có sự ôn nhu như trước.
“Nếu tôi đồng ý với anh, thì anh chính là người yêu cả đời của tôi.” Trong lời
nói của cô ẩn chứa khát vọng sâu trầm nhất, rằng trên đời này có tình yêu vĩnh
hằng, “Anh cũng sẽ giống như tôi, chung tình cả đời chứ?”
Anh ngẩn ra, lập tức đáp rất nhanh.
“Được.”
“Nếu vậy thì…” Cô ngập ngừng nói xong, “Vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa.”
Tiếp theo thì sao? Sao nàng không nói tiếp?
Mộc Sách dường như nín thở chờ đợi, ánh mắt gắt gao dán chặt vào cô không rời.
Chỉ sợ một lần nháy mắt là sẽ bỏ qua một chút gì lớn lao lắm. Nhưng thần thái
của cô lại trái ngược hoàn toàn với anh, không gấp không hỏa, tự tại mà thản
nhiên.
“Nô nhân ơi nô nhân, anh khẩn trương lắm sao?” Tô Mặc nhìn thẳng vào anh, lồng
ngực hình như thật lâu mới phập phồng được một lần.
“Ừm.”
“Thật ra thời gian qua, anh vẫn rất sốt ruột đúng không?” Cô còn có hai lỗ tai
chỉ tội, nhưng anh thì dù nửa điểm tà gian cũng không có.
“Ừm.”
“Lần sau, nếu có tâm sự gì thì phải viết lên mặt đó, đừng bày đặt như không có
gì nữa.” Cô không thể đọc được tâm tư của người ta, làm sao biết được anh coi
trọng cô từ khi nào, anh rốt cuộc chôn dấu bao nhiêu tâm sự đâu.
“Ừ.” Mộc Sách không khỏi có chút nóng vội, “Tam cô nương, cô còn chưa trả lời
ta mà.”
Cô vẫn chưa chịu trả lời ngay, chỉ giơ một tay lên, từng ngón tay từ từ lướt
nhẹ trên khuôn mặt anh. Dường như muốn dùng đầu ngón tay cảm nhận, ghi nhớ thật
kỹ càng từng đường nét trên khuôn mặt anh. Đầu ngón tay lần lượt di chuyển, chậm
rãi chân thành, lưu luyến chung quanh.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng vừa lòng, thu hồi những ngón tay dường như
vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, cười mà hỏi anh.
“Nô nhân ơi nô nhân, anh giả làm cô gia nhà chúng ta đã bao lâu rồi nhỉ?”
Anh thu chặt mi tâm, “Lâu lắm rồi.” Cô vẫn muốn né tránh vấn đề sao?
“Theo ta thấy, hay là, chúng ta an vị làm đôi vợ chồng thật luôn đi.” Cô khai
mở một nụ cười lấp lánh như ngọc, vui vẻ mời mọc anh, “Đời này, cùng ta đi hết
chặng đường, được không?”
“… Được!” Anh sửng sốt mất một hồi lâu, sau đó dấu không nổi trong lòng mừng rỡ
như điên.
Lắng nghe lời đáp ứng của anh, Tô Mặc bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi đi
thật thong thả. Trong đầu cô hoàn toàn yên tĩnh, những gợn sóng và tưởng tượng
lúc trước đều chỉ là quá khứ. Cô có thể nghe thấy từ trong ngực mình vang lên
từng tiếng tim đập, từng lần hô hấp một cách tinh tường. Khắp nhân gian hỗn
loạn đều đã bị ngăn lại bên ngoài, chỉ còn anh và cô.
Sinh mệnh là một đoạn hành trình dài dòng mà cô vốn dĩ đã tính đơn độc một mình
đi cho hết. Nhưng kể từ khi có anh làm bạn, ngày mặc dù vẫn là ngày, nhưng cười
vui hơn, tri tâm hơn. Bởi vậy, khi anh bảo cô hãy suy nghĩ lại, cô đã nghe theo
mà thật lòng suy nghĩ. Cô không dư hơi mà cũng không có thời gian thẹn thùng
hoặc để lòng mình tràn đầy bất an, hoặc lại đi n