
…
Tục ấy thành lệ.
Đến
đời Hán Văn Đế (176-156 trước D.L.), vua cho dựng một đài cao 30 trượng ở trong
cung, mỗi năm đến ngày mồng 9 tháng 9, nhà vua cùng vương hậu, vương tử, cung
phi đem nhau lên đài ở cho qua hết ngày ấy. Sau đến đời nhà Đường (618-907),
ngày mồng 9 tháng 9 thành ngày lễ tết gọi là Trùng Cửu. Các văn nhân thi sĩ
mang bầu rượu túi thơ cùng nhau lên núi cao say sưa ngâm vịnh.
Cổ
thi có câu: “Gặp ngày Trùng Cửu đăng cao”. “Đăng cao” là lên chỗ cao. “Trùng
cửu” và “Đăng cao” đều do điển tích trên.
(2) Cây
Thù Du : Có ba loại, một gọi là Ngô thù du dùng làm thuốc, một gọi là
Thực thù du dùng pha đồ ăn, một gọi là Sơn thù du.
Ở
đây nói về loại Ngô Thù du, được xem là loại cây may mắn, có hương thơm ngào
ngạt, có thể làm thuốc. Theo tập tục cổ xưa, nếu trồng thù du vào ngày 9/9 âm
lịch hàng năm thì có thể tránh được ác tà.
(3) Tiên hạ thủ
vi cường, hậu hạ thủ tao ương: Ra tay trước thì chiếm lợi thế, ra
tay sau sẽ gặp phải tai ương
“Cô nương, lỗ tai của cô sao vậy? Vì sao mà hai ngày
nay đều thấy cô cứ sờ sờ mãi thế?” Hoa thẩm khó hiểu nhìn động tác của Tô Mặc.
Tô Mặc xấu hổ quay mặt đi. Bất tri bất giác, máu lại
bắt đầu từng giọt từng giọt lủi lên hai lỗ tai. Đang lúc hai tai cô nóng bỏng
không thôi, cô đơn giản đứng lên.
“Ta ra ngoài một chút.” Cứ ngồi trong phòng như vậy,
nói không chừng tất cả mọi người đều sẽ nhìn ra.
Hoa thẩm không nghi ngờ gì nhưng hắn thì khác. Ngay
khi Tô Mặc mới ra khỏi cửa phòng, Hạng Nam vốn còn đang ở đại sảnh đọc cuốn sổ
tay thơ văn mà Tô Mặc vô cùng trân quý, cũng vội vàng đi theo cô ra ngoài cửa.
“Thằng nhóc?”
Hắn cười cười nhìn về phía Hoa thẩm giải thích, “Cơm
trưa ta ăn hơi nhiều, ta ra ngoài tản bộ chung quanh một chút.”
Ra khỏi cửa, trên đường đi thông ra sau hoa viên, Hạng
Nam trong lòng lo lắng. Tất cả đều vì hơn hai ngày nay, Tô Mặc cùng Mộc Sắc
trong lúc đó thái độ biến hóa rất kỳ lạ.
Cũng không biết trong đầu hai người này rốt cuộc là
đang suy nghĩ cái gì. Sau cái ngày Mộc Sách thổ lộ cõi lòng, hai người bọn họ
không hiểu bằng cách nào sau khi về nhà, dường như không có làm việc gì khác
ngoài những việc thường ngày? Hành vi cử chỉ hoàn toàn không có đến nửa điểm
khác thường nào?
Việc này chớ nói đến Hoa thúc Hoa thẩm chưa nhìn ra,
mà ngay cả hắn cũng muốn hoài nghi, ngày ấy hắn có phải đã nghe lầm cái gì rồi.
Bước vòng qua khu vườn tràn ngập hoa cúc đang nở rộ
đón mùa thu, tươi đẹp như tranh, Hạng Nam mới ngẩng đầu, lập tức đón nhận một
đôi mắt trong như nước làm như đã đợi hắn từ lâu.
Tô Mặc ngồi trong tiểu đình vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lại
đây.
“Ngồi đi.” Cô dấy lửa trong lò than nhỏ, vừa bắt tay
chuẩn bị dụng cụ pha trà.
Hạng Nam vẻ mặt không yên, từ từ thong thả tiến vào
trong đình. Mải suy nghĩ, đến tột cùng thì làm thế này cũng không ổn, nếu để
Mộc Sách phát hiện hắn không cẩn thận nhúng tay vào chuyện của bọn họ, kết cục
là….
Hắn không khỏi rùng mình, đang định rút lui ra khỏi
đình thì Tô Mặc đã kéo ghế mời hắn ngồi.
Không thể không ở lại, hắn đành phải kiên trì ngồi
xuống, xem động tác pha trà thuần thục của cô.
“Ngươi được nô nhân cử đến moi tin tức phải không?” Tô
Mặc cũng không quanh co lòng vòng. Chỉ cần nhìn hắn hai ngày nay trên mặt cứ kỳ
kỳ quái quái, căn bản là giấu không nổi bí mật, cô đã đoán ra hắn đã biết được
cái gì rồi.
“Ta cũng không phải…” Hắn cam chịu xịu lơ hai vai,
“Thật ra tại bản thân ta nóng vội thay ông mà thôi, biểu cữu công tính tình rất
nhẫn nại, chứ không hay xúc động như ta.”
Làm sao mà thái độ của cô lại hào phóng như vậy? Không
phải con gái bình thường cứ đề cập đến vấn đề này, người nào người nấy không
nhăn nhó thì cũng e lệ hay sao? Đâu có được như cô, vừa mở miệng đã hỏi một câu
gọn gàng dứt khoát.
Tô Mặc mỉm cười, châm cho hắn một ly trà hương, “Vậy
ngươi có muốn biết không?”
“Muốn!” Hắn nhất thời hai mắt phóng tinh quang, vẻ mặt
ham học hỏi hau háu nhìn về phía cô.
“Ta cũng không phải là người nói nhiều lời, cho nên ta
sẽ cùng ngươi nói thẳng nói thật.” Hai tay cô nắm chén trà, trong làn gió thu
lành lạnh, không nhanh không chậm mở miệng.
“Tại hạ xin chăm chú lắng nghe.”
Cô bèn thật lòng nói, “Ta vốn rất có cảm tình với anh
ấy. Sống bên nhau lâu như vậy, tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm. Đương nhiên anh
ấy đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng ta.”
“Vậy…” Không ngờ cô sẽ nói trực tiếp đến như vậy, Hạng
Nam rất kinh ngạc, không khỏi thay Mộc Sách lặng lẽ dấy lên vài tia hy vọng.
“Nhưng ta chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cùng ai đó
chung tay vào lúc này.” Câu nói tiếp theo của cô liền chuyển, nói ra vấn đề
phức tạp trước mắt của cô.
Hắn cau mày, “Chưa từng nghĩ tới?” Có cô gái nào lại
không nghĩ đến tương lai của mình, dù ít dù nhiều cũng phải nghĩ đến chuyện tìm
chồng chứ?
“Chuyện đó đối với ta quá xa xỉ.” Cho nên mấy ngày
nay, cô cứ cảm giác như đang nằm mộng, cũng rất sợ sau khi tỉnh dậy sẽ chỉ còn
lại là một giấc mộng xuân không hề có thật.
Nước trà trong ấm bốc lên từn