
ờng như đang cố gắng
kiềm chế, gân xanh nổi lên, ta biết ở trong lòng hắn không phải không hề có một chút suy nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này ở đây, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma. *là thiện hay là ác chỉ trong một ý niệm mà thôi*
Ta hiểu rõ bản thân tuyệt đối sẽ không có đủ khả năng để thối lui một
bước, hoặc biểu hiện ra cảm xúc có nửa phần bối rối hay hối hận, cho nên ta chỉ nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhu hoà, mang theo vẻ
thản nhiên kiên định: “Nếu ngươi là người như vậy, thì trước đây khi ở
cổng Nghiệp Thành sẽ không giữ lại một mạng này của Mộ Dung Thanh, hôm
nay ta cũng không có cơ hội mà làm cho ngươi việc gì. Nhưng . . . cho dù Đổng đại ca thật sự sẽ làm như vậy, tuyệt đối Mộ Dung Thanh cũng không
hối hận đã ở đây bây giờ.”
Sự trầm mặc kéo dài, vẫn như trước hắn không hề quay người, ta cũng đứng nguyên tại chỗ, không lui về phía sau một bước.
Sau đó, cuối cùng hắn cũng buông tay, đưa lưng về phía ta, mở miệng, giọng
nói khàn khàn mà mỏi mệt: “Tam vương phi, ngày hôm nay từ biệt, có lẽ cả đời này cũng không còn có duyên gặp lại, đại ân này không có lời nào
cảm tạ hết được, Vương phi, bảo trọng!” Mãi đến trưa ngày thứ hai, ta mới gặp lại Nam Thừa Diệu, hắn đẩy cửa vào, cả người phủ đầy hơi sương giá lạnh.
Ta nhìn vào đáy mắt u ám lạnh lẽo của hắn, trong lòng khẽ thở dài, xem ra
chuyện của Đổng Minh, hơn phân nửa là hắn đã biết, có lẽ cũng đã đoán
được là do ta gây nên.
Thật ra từ sớm ta đã hiểu rõ, ta căn bản không có khả năng giấu được hắn, mọi chuyện đêm hôm đó, chẳng qua chỉ làm cho người ngoài xem, dẫu sao thì ta cũng là Vương Phi của Nam Thừa Diệu,
âm thầm phóng thích tội phạm quan trọng của triều đình, thì hắn cũng khó mà ăn nói, còn về phần hắn muốn xử lý ta thế nào, thật sự ta cũng không nghĩ đến.
Hắn thản nhiên nhìn ta. Thờ ơ lên tiếng nói: “Qua một đêm mới gặp lại, Vương Phi không có lời nào muốn nói với ta sao?”
Ta đứng dậy, bình tĩnh đoan trang hành lễ với hắn, không hề mang theo nửa
phần giấu giếm: “Điện hạ, thần thiếp biết làm như vậy là không nên,
nhưng Đổng Minh dù sao cũng đã cứu ta. Ta không thế cứ trơ mắt mà nhìn
hắn bị trảm. Điện hạ muốn trách phạt thế nào, thần thiếp tuyệt đối sẽ
không có nửa câu oán hận.”
Hắn nghe ta nói như thế, sự lạnh lùng ở
trong mắt giảm đi, sau khi nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng cũng khẽ thở
dài: “Cho nên ta mới nói, nhược điểm lớn nhất của Vương Phi chính là ở
chỗ quá nặng tình nghĩa.”
Ta có chút giật mình nhưng vẫn giương mắt
nhìn hắn, hắn hờ hững cười, đưa tay kéo ta vào trong lòng: “Được rồi,
nàng vốn là người luôn vì lợi ích toàn cục mà uỷ khuất chính mình, hiện
giờ chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, mọi việc cứ tuỳ theo suy nghĩ của mình
mà làm, cho dù có thế nào đi nữa thì cũng không có gì là ta không đảm
đương nổi.”
Trong lòng ta có chút ấm áp, nhưng lý trí vẫn chưa thả
lỏng, có chút thận trọng lên tiếng xác nhận: “Điện hạ chịu buông tha cho Đổng Minh sao?”
Hẳn thản nhiên nở nụ cười: “Vương Phi đang nói đùa
sao, Đổng Minh vì sợ tội đã tự sát ở trong ngục vào đêm hôm qua, tại sao lại nói buông tha hay không buông tha chứ.”
Hắn đã nói như thế, tâm tư vẫn luôn treo lơ lửng của ta mặc dù không hoàn toàn buông xuống nhưng cũng yên ổn không ít.
Kỳ thật trong lòng ta cũng có nghi ngờ, ta đã hiểu quá rõ trái tim tàn
nhẫn vô tình của hắn, hắn cũng không nhìn thẳng vào ta mà trả lời, bởi
vậy nên ta mới không dám xác định, hắn thật sự đã buông tha cho Đổng
Minh, có lẽ hắn chỉ tìm một cái cớ như vậy để che mắt người đời, hoặc là đã phái người đuổi theo, nhất định không để lại một tai hoạ ngầm.
Vừa định lên tiếng hỏi, thế nhưng hắn lại mỉm cười nghiêng đầu, đặt một cái hôn lên gò má của ta: “Vậy là suốt cả đêm, tâm tư của Vương Phi đều đặt trên người nam nhân khác, làm ta thật là thương tâm, không hề nhớ ta
chút nào sao.”
Ta có phần mất tự nhiên, dời đi ánh mắt: “Điện hạ lại trêu đùa thần thiếp.”
Hắn thấp giọng cười, một tay xoay người ta lại, một tay thong thả lướt qua
mi mày cùng cánh môi của ta, giọng nói nhỏ nhẹ mà mị hoặc: “Thế nào là
trêu đùa. Suốt cả đêm ta cưỡi trên lưng ngựa, thế nhưng không có một
khắc nào là không nhớ nhung Vương Phi . . .”
Giọng nói dần dần thấp xuống, cuối cùng thì biết mất khi hắn để tâm vào trong nụ hôn triền miên.
Trong lòng khẽ thở dài, bỏ đi ý nghĩ truy hỏi, bởi vì ta biết, nếu có hỏi thì cũng không có được kết quả.
Hắn là người như vậy, nếu đã không muốn nói dối thì cách tốt nhất chính là trả lời cho có lệ.
Mà ta cũng như vậy, thay vì bị lừa dối, ta tình nguyện không cần đáp án.
Dùng qua bữa trưa, ta nhìn thấy nét xanh xao hiện rõ trong đáy mắt của hắn,
tuy rằng vẻ Phong Thần trước đây vẫn không hề suy giảm, nhưng đến cùng
cũng phảng phất sự mỏi mệt, vì thế hết lần này đến lần khác ta khuyên
hắn nên vào gian trong nghỉ ngơi một lát.
Có lẽ là hắn thật sự mệt
mỏi, lại vì không muốn làm ta phật ý, liền đứng dậy đi vào gian trong,
nằm xuống trên giường, thanh kiếm “Chuyển Phách” vẫn đặt bên người, ở
nơi mà tay có thể chạm ngay đến.
Ta hạ xuống đôi mi, ng