
hiện tại, xin tiểu ca đừng làm khó chúng
ta.”
Ta biết lúc này có nhiều lời cũng vô ích, với lại vẫn chưa
hiểu rõ tình hình nên ta cũng không dám tuỳ tiện để lộ ra thân phận chân thật của mình, nhưng cho dù là có nói, bọn họ cũng không hẳn sẽ tin ta. Vì thế dù rằng không cam lòng, ta cũng chỉ có thể rời đi cùng Sơ Ảnh.
Chúng ta đến dừng chân tại khách điếm “Bán Khê”, nơi này tuy rằng không lớn,
vật dụng trong phòng cũng đơn giản, nhưng cũng được coi là sạch sẽ, Sơ
Ảnh vừa thu dọn lại giường vừa nhịn không được liền lo lắng hỏi: “Thiếu
gia, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Ta nhìn nàng hơi mỉm cười,
nha đầu này tuy rằng nhìn qua có phần bất cẩn, nhưng trong lúc quan
trọng lại không hề qua loa, vốn ta rất lo lắng là nàng không thể thay
đổi được cách xưng hô trước đây, đã phải cẩn thận dặn dò nàng nhiều lần. Thật không ngờ trên suốt đoạn đường đi, nàng lại rất thận trọng, không
hề sơ suất một lần, như là đã khắc sâu trong đáy lòng. Trong lúc chỉ có
hai người chúng ta, nàng cũng vẫn gọi ta là “Thiếu gia.”
Nàng
thấy ta cười mà không nói lời nào, vội nói: “Thiếu gia cười em cái gì,
hiện tại đang nôn nóng muốn chết đây, chỉ sợ chúng ta cũng chẳng còn đủ
bạc để ở lại khách điếm này lâu.”
“Sơ Ảnh, em nói thử xem trong
thời buổi loạn lạc này, cái gì là khó truyền đi nhất, còn cái gì thì lại dễ dàng?” Ta nhìn ra đám trẻ đang tụm năm tụm ba vui đùa bên ngoài cửa
sổ, không hề dời đi ánh mắt, chỉ thản nhiên mỉm cười hỏi.
Sơ Ảnh
ngâm nga: “Cái này không phải đã rõ ràng rồi sao? Khó khăn nhất, không
phải chính là người và đồ vật hay sao? Nếu không thì lúc này chúng ta đã sớm gặp được Tam điện hạ, còn Thiếu gia thì đâu cần phải ở trong cái
khách điếm nhỏ bé này mà tự uỷ khuất chính mình?”
Nàng nói xong lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Cái gì truyền đi nhanh nhất ư…..Chẳng lẽ là bạc?”
Ta nhịn không được liền bật cười một tiếng “Hì hì”, cũng không để ý tới
nàng mà lập tức đứng dậy đi về phía đám nhóc đang chơi đùa bên ngoài.
Giọng nói của Sơ Ảnh vẫn còn vọng lại ở phía sau, “Thiếu gia, người muốn đi đâu? Rốt cuộc thì cái đó là gì?”
Ta đi tới bên đường, dùng ít bạc vụn đổi lấy vài lấy đồ chơi làm bằng
đường cho bọn trẻ: “Các tiểu bằng hữu, Ca ca mời các ngươi ăn đồ chơi
làm bằng đường được không?”
“Đa tạ Ca ca!” Bọn nhỏ hào hứng reo hò nhận lấy đồ, cười hì hì nhìn ta tạ ơn.
“Đừng khách khí, các ngươi đang chơi cái gì thế?”
“Chúng ta đang chơi làm gia đình, hắn là ba ba, nàng là mụ mụ…” Bọn nhỏ tranh nhau mà nói.
Ta mỉm cười hỏi: “Ca ca cùng chơi với các ngươi được không?”
“Được được……Nhưng mà ca ca ngươi muốn đóng vai gì?”
Ta cố tình suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng nói: “Ca ca giả làm tiên
sinh dạy học, hôm nay trước tiên sẽ dạy các ngươi nhớ một khúc đồng dao
được không?”
“Được a, được a…”
Ta nhìn bọn nhỏ đang nói
cười vui vẻ, hơi trầm ngâm. Sau một lát liền nhẹ nhàng đọc lên câu đầu
tiên: “Thượng kinh thanh phong độ mạc bắc.”
“Thượng kinh thanh phong độ mạc bắc ——-” Bọn trẻ cười hì hì. Giọng nói ngâm nga đọc theo ta.
Ta mỉm cười, tiếp tục lên tiếng: “Thu hàn phụ niệm tống biên y.”
“Thu hàn phụ niệm tống biên y. . .”
“Lệnh như sơn, kiến bất đắc.”
“Lệnh như sơn, kiến bất đắc. . .”
“Nghiệp thành độc khởi văn tấu giác.”
“Nghiệp thành độc khởi văn tấu giác. . .”
“Bán khê không thủ hầu vương tôn.”
“Bán khê không thủ hầu vương tôn. . .”
Ta khẽ mỉm cười. Nghe bọn trẻ bập bẹ học thuộc lòng, hết lần này đến lần khác.
Càng ngày càng có nhiều đứa trẻ thấy tiếng động ở bên đây, nên cười hi ha
chạy đến góp vui, chỉ một lát sau, cũng cùng học theo bài hát.
Giọng nói của bọn trẻ ngây thơ, lúc đầu nhớ được nhưng cũng không quá thông
thạo, thỉnh thoảng lại mỉm cười khanh khách, đùa nghịch lẫn nhau, đến
khi không nhớ ra, liền tròn xoe mắt nhìn ta.
Ta mỉm cười lại dạy bọn chúng thêm một lần, không sợ nhàm chán.
Tại thời buổi loạn lạc này, trông gà hoá cuốc, đặc biệt là hiện tại lại có
người Bắc Hồ lẩn trốn vào, ở trong Nghiệp Thành, khó nhất chính là vận
chuyển người và đồ vật, ở điểm này Sơ Ảnh nói quả không sai.
Mà
vật có thể truyền được đi nhanh nhất, chính là không có gì bằng lời nói
của con người. Từ trước đến nay đều như vậy, mà ở trong thời kỳ loạn lạc nhạy cảm lại càng nhanh hơn.
Quân binh đều hành động là vì quốc
gia đại sự, mà khi hai quân giao chiến, chỉ khi biết người biết ta thì
trăm trận mới trăm thắng.
Bởi vậy, phải nghe nói nhìn thật kỹ,
tuỳ thuộc vào thời cơ mà hành động, từ cổ chí kim người dụng binh luôn
thắng địch nhờ vào phương thức.
Cho nên ta tin tưởng, Nghiệp
Thành này cũng không ngoại lệ, nếu như bên trong thành có xuất hiện một
tin đồn gì nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của đội quân, thậm chí họ
còn sắp xếp một người chuyên phụ trách việc thu thập các tin tức thế
này.
Vì vậy, ta cũng không quá lo lắng.
Phía xa chính là quan phủ của Nghiệp Thành, ta không có cách nào đi vào nơi đó, nhưng bài đồng dao này lại có thể làm được.
Trong bài đồng dao có chứa ẩn ý, Nam Thừa Diệu nghe xong sẽ hiểu. Nếu như ta
đoán không lầm thì khô