
kia
lạnh lùng nhìn ta liếc mắt, nói: “Xem dáng vẻ của tiểu ca, hình như
không phải là người vùng này, không biết là tìm đến quan phủ làm gì?”
Ta mỉm cười thở dài đáp: “Huynh trưởng của tại hạ xuất chinh theo Tam điện hạ đến đây, ta là từ Thượng Kinh đến tìm người thân.”
Nàng vừa nghe ta nói vậy thì vẻ lạnh nhạt ở giữa đôi mày cũng dịu đi không
ít, liền lẩm bẩm một mình: “Không sai, đúng lại giọng nói của Thượng
Kinh, là thư sinh có học thức, tay trói gà không chặt, bọn mọi rợ không
thể giả dạng được như vậy.”
Lúc ta đang ngạc nhiên thì nàng đã
ngừng lại công việc, mỉm cười nhìn ta áy náy; “Vị tiểu ca này, hy vọng
là ngươi không chê cười, thật ra là vì gần đây có rất nhiều tên gian tế
Bắc Hồ tìm cách chui vào Nghiệp Thành. Mấy ngày trước còn mưu toan muốn
ám sát Tam điện hạ, nên chúng ta mới không thể không cảnh giác.”
Trong lòng ta liền căng thẳng, vội vàng hỏi: “Ám sát? Hiện tại Tam điện hạ thế nào?”
Trên mặt đại nương là nụ cười hãnh diện: “Tam điện hạ có thần tiên bảo hộ,
sao có thể dễ dàng bị bọn mọi rợ kia đả thương? Hiện tại, mấy lần thắng
trận của người đã đánh cho bọn mọi rợ Bắc Hồ lui xa vài chục dặm, bọn
chúng thấy không xong nên mới lợi dụng sơ hở mà lẻn vào trong thành với ý đồ ám sát, chúng ta đang trông mong đến ngày thắng lợi cuối cùng đem
bọn mọi rợ Bắc Hồ này đánh đuổi hoàn toàn về quê nhà của bọn chúng!”
Lòng ta có hơi an tâm, nhưng sau đó lại thêm phần lo lắng, nếu quả thực như
lời vị đại nương kia nói, bởi vì người Bắc Hồ lẩn trốn vào Nghiệp Thành
mà hiện tại toàn thành đều đang trong tình trạng giới nghiêm để tránh
việc trông gà hoá cuốc, như vậy sợ rằng ta sẽ không dễ dàng mà gặp được
Nam Thừa Diệu.
Dựa theo lời chỉ dẫn của đại nương, chúng ta liền
đi tới trước cửa quan nha của Nghiệp Thành, đúng là giống như những gì
ta suy đoán, quan phủ không lớn nhưng lại có cấm vệ bày bố nghiêm ngặt.
Đừng nói là ta muốn tự mình vào bên trong tìm người, đến cả việc ta đem ngọc bội ở bên người nhờ tên thủ vệ vào bẩm báo một chút thì hắn cũng không
hề cử động, nét mặt không chút biểu cảm nói với ta, hiện tại, ngoài trừ
lệnh bài thông hành thì những thứ khác đều không được. Cho dù là Thiên
Vương lão tử đến đây cũng vậy, bọn hắn cũng sẽ không giúp ta truyền bất
cứ một vật gì, tránh việc bị kẻ khác mượn cớ là thông đồng với địch.
Sơ Ảnh tiến đến: “Các ngươi xem thiếu gia nhà ta như là gian tế do bọn mọi rợ Bắc Hồ phái tới sao? Mấy người các ngươi sao không biết điều một
chút nào thế? Chúng ta không đi vào, nhưng chỉ cần các ngươi đem ngọc
bội giao cho Tam điện hạ, người nhìn thấy tự nhiên sẽ biết thân phận của thiếu gia nhà ta!”
Mặt tên binh sĩ kia vẫn không chút thay đổi liền cự tuyệt, không hề có dấu hiệu buông lỏng.
Một người đi đường thấy thế, tuy là đồng cảm với ta và Sơ Ảnh, nhưng lại
đứng về phía hai thủ vệ mà nói: “Hai vị tiểu ca, các người cũng không
nên trách thủ vệ này không thấu tình đạt lý. Mấy ngày trước, sau khi bọn mọi rợ Bắc Hồ tìm cách chui vào quan phủ với hy vọng ám sát Tam điện
hạ, thì không chỉ Triệu đại nhân ra lệnh nghiêm cấm tất cả thủ vệ, mà
ngay cả đến già trẻ lớn bé trong Nghiệp Thành, có ai là không đề cao
cảnh giác, kiên quyết không để cho Tam điện hạ lại gặp phải nguy hiểm,
hơn nữa ngươi nói là muốn trao tín vật ư, người có biết, ngày ấy tên tặc tử đó cũng dựa vào một chiêu này cùng với nội ứng bên trong mà hành
động. Lợi dụng cơ hội mà chui vào bên trong phủ, cho nên bọn họ vẫn còn
đang tự trách mình quá lơ là, sao có thể lại phạm phải sai lầm như thế?”
Nghe xong lời của hắn. Mặc dù ta có hơi nản lòng, sau lại yên tâm phần nào,
từ xưa chinh chiến đều phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hoà, hiện
tại ta có thể thấy, ít nhất người dân ở đây rất có lòng, Nam Thừa Diệu
sẽ chẳng việc gì.
Nếu như trên dưới nghiệp thành, ngay đến một
người dân bình thường cũng lấy việc bảo hộ Tam điện hạ là nhiệm vụ của
mình, như vậy cho dù trong thời gian ngắn mà ta không gặp được hắn thì
hắn cũng sẽ bình yên vô sự.
Sơ Ảnh vẫn chưa từ bỏ ý định tranh
cãi với tên thủ vệ: “Lần truyền tin này căn bản là không giống với lần
đó, chúng ta là để cho ngươi trực tiếp đem ngọc bội giao cho Tam điện
hạ, chẳng lẽ người chính là nội ứng hay sao?”
Tên thủ vệ kia vẫn
như trước, không chút nhượng bộ, “Nếu là giao cho Tam điện hạ thì lại
càng không thể dễ dàng truyền vào, vạn nhất trên đấy có thoa độc dược
thì làm sao?”
“Ngươi!” Sơ Ảnh tức giận.
Ta vội trấn an
nàng, trầm ngâm một lát, nhìn tên thủ vệ lên tiếng nói: “Nếu như không
thể gặp Tam điện hạ, không biết đại nhân có thể gọi Phi Long tướng quân
ra gặp được không?”
Hắn nhìn ta, liếc mắt một cái rồi lắc đầu
nói: “Khoan nói là hiện tại Tướng quân đi vắng, cho dù là người có ở đây ta cũng sẽ không truyền lời cho ngươi, vị tiểu ca này, ngươi nên đi đi. Ta cũng nhìn ra là ngươi không giống kẻ xấu, nhưng quân pháp như núi,
chúng ta phải đề phòng vạn nhất, đợi cho đến khi Nghiệp Thành thái bình, nếu tiểu ca thật sự cần phải vào phủ tìm Tam điện hạ, Lý Hổ ta sẽ quỳ
xuống tạ lỗi với ngươi, nhưng