
thoáng hiện ra liền ngay lập tức thu về.
Đúng lúc này, những cung nữ thân mặc hoa phục ngay ngắn, tay bê chén ngọc mâm vàng chậm rãi vào
điện, còn thái giám ngự thiện phòng lại phát ra giọng nói lanh lảnh kéo
dài —-
“Trà thơm cáo biệt: Châu lan đại phương, Dương hà xuân lục —-”
Bởi vì hôm nay người có tư cách vào Thanh Hoà Điện, phần lớn là hoàng thân
quốc thích công cao quyền quý, cho nên tiệc rượu lần này, những người
tham dự tiệc rượu đều được thưởng thức các món ăn không hề khác biệt với thiên tử, riêng chỉ có Mỹ nhân hiến trà khi bắt đầu tiệc rượu và Trà
thơm cáo biệt này là khác nhau.
Khi bắt đầu khai tiệc, dâng lên thiên tử là “Quân sơn ngân châm”, những người còn lại là “Sư phong long tĩnh”.
Hiện giờ, trước bàn chúng ta đặt một ly “Dương hà xuân lục”, còn “Châu lan
đại phương”, sau mỗi lần yến tiệc đều được thiên tử dùng làm Trà thơm
cáo biệt.
Vốn mọi chuyện sẽ được diễn ra theo như quy củ, vẫn giống
như mỗi lần trước đây, nhưng mà không ngờ, lúc này, lại xảy ra một biến
cố nhỏ không ai lường trước.
“Bệ hạ, sau giờ ngọ hôm nay, lúc Khánh
thái y đến Khánh Dương cung thỉnh an thì có nói qua, hôm nay hắn kê cho
bệ hạ một bài thuốc mới, nhất định phải kiêng những thứ có tính hàn, mà
thần thiếp nhớ rõ trong ‘Châu lan đại phương’ này có ‘Tích Tuyết thảo’,
Long thể của bệ hạ là quan trọng, có lẽ đừng nên uống, không bằng liền
thưởng cho một hoàng tử, bệ hạ thấy thế nào?”
Khánh phi nương nương
lên tiếng khuyên nhủ nhẹ nhàng, giọng nói cũng không lớn, chẳng qua bởi
vì chỗ ngồi của ta và Nam Thừa Diệu cũng không cách quá xa, cho nên ta
mới nghe thấy.
Mà hoàng thượng cũng chỉ mỉm cười, vươn tay vuốt lên
mu bàn tay của Khánh quý phi: “Hiếm thấy ái phi có lòng như vậy, từ lúc
nào mà suy nghĩ cho trẫm.”
Khánh phi nương nương, má phấn mỉm cười,
thu ba long lanh *thu ba: ý chỉ đôi mắt*, xinh đẹp nhu mì lên tiếng:
“Thần thiếp không suy nghĩ cho bệ hạ, thì có thể suy nghĩ điều gì? Đây
vốn là bổn phận của thần thiếp, lại còn là thật tâm.”
Hoàng thượng
nghe vậy, tâm tình càng vui vẻ, cũng không tiếp tục nói thêm gì với
Khánh phi, chỉ luôn nắm lấy bàn tay mềm mại của Khánh phi, mãi cũng
không buông ra, ngay cả giọng nói, cũng mang theo sự vui thích rõ ràng:
“Người đâu, mang ‘Châu lan đại phương’ này cho Tam hoàng tử.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong bữa tiệc liền im lặng, lại không hề che giấu sự kinh ngạc không ngớt, sau khi vẻ kinh ngạc trôi qua, những tính toán âm thầm như một mạch nước ngầm đang dần được hình thành tại Thanh Hoà điện này, bắt đầu chuyển động ra bốn phía.
“Châu lan đại phương”, vốn là
ngự trà dùng để cáo biệt, cho dù là hoàng thượng kiêng dùng, muốn thưởng cho hoàng tử, có thái tử ở đây, bất kể thế nào cũng không đến lượt Nam
Thừa Diệu.
Ta hiểu ra, hoàng thượng làm như vậy, hơn phân nửa là vì
bức văn tự ở Tuyên Chính điện vài canh giờ trước, thứ nhất, trong đáy
lòng của ông ta đã có sự nghi kị bất mãn với thái tử, cho nên nhất quyết không đem ngự trà ban cho hắn, thứ hai, cũng là cho Nam Thừa Diệu cùng
Triệu Mạc và Âu Dương Hiến, những người hiểu rõ tình hình một chút nhắc
nhở.
Sắc mặc Thái tử khẽ biến đổi, tuy rằng đã kiềm chế rất tốt, chỉ
trong giây lát đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường không có việc gì,
nhưng mà, trong đôi mắt của hắn ít nhiều có phần lo lắng, cho dù có tiếp tục che giấu cũng không thể biến mất hoàn toàn.
Còn Diễm nhi thì hơi cúi đầu, biểu cảm rất nhẹ, không nhìn ra buồn vui, nàng mang thai đã
gần bảy tháng, thân thể nhìn qua có chút cồng kềnh, nhưng mà cả người
vẫn xinh đẹp không gì sánh được.
Cung nữ bưng chén ngọc mâm vàng, nhẹ nhàng đến trước mặt chúng ta, quỳ xuống hành lễ: “Thỉnh Tam điện hạ nhận thưởng.”
Nam Thừa Diệu vẫn tựa vào lòng ta như trước, không nói không động, chỉ mỉm cười, ánh mắt lờ đờ mơ màng.
Vì thế ta nhẹ nhàng lay hắn, dùng tiếng nói không lớn nhưng đủ để mọi
người xung quanh đều nghe thấy: “Điện hạ, phụ hoàng ban thưởng cho người ngự trà.”
Dường như hắn phải mất rất nhiều sức lực mới nhận ra là ta đang nói gì, chậm rãi quay đầu nhìn hoàng thượng, vẫn mỉm cười: “Tạ phụ hoàng.”
Vừa nói xong, vừa vươn tay phải nhấc chén ngọc, lảo đảo đưa
đến bên môi, uống một hơi cạn sạch, sau đó mơ hồ khẽ nói: “Rượu ngon . . .” *hix, từ trà thành rượu lúc nào thế nài*
Uống một hơi như ngưu ăn mẫu đơn, còn có thể nói như vậy, ngay cả hoàng thượng cũng nhịn không được mà cười to.
Khánh phi nương nương cũng che miệng mỉm cười, chuyển hướng về phía Hoàng
thượng: “Bệ hạ, người xem, bữa tiệc hôm nay, Tam điện hạ say đến như vậy hiển nhiên cũng không cần phải nói, ngay cả Lục điện hạ, Thập điện hạ
xem ra cũng uống không ít, Dục Thuận điện hôm nay có lẽ sẽ rất náo
nhiệt.”
“Cũng không nên uống nhiều, một lát gió đêm thổi đến lại đau
đầu.” Hoàng thượng cười nói: “Ta thấy, cũng không cần xuất cung phiền
phức, để bọn chúng ở lại Dục Thuận Điện một đêm, đợi khi trời sáng hãy
hồi phủ.”
Dục Thuận Điện, là cung điện đặc biệt chuẩn bị cho các
hoàng tử, hoàng thượng đã có lời, tối nay Nam Thừa Diệu hiển nhiên sẽ ở
lại t