Snack's 1967
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326284

Bình chọn: 9.00/10/628 lượt.

lòng của ta bỗng nhiên nặng trĩu, nghe giọng điệu của hoàng thượng,

hình như là đang muốn nhắc đến chuyện hôn sự giữa Liễm và Ý Dương công

chúa ngay trong bữa tiệc, tuy rằng Nam Thừa Diệu đã nhận lời ta, nhưng

nếu chuyện đột ngột xảy ra trong tình cảnh này, mặc dù là ta tin tưởng

hắn, nhưng Liễm cũng không biết rõ tình hình, ta thật sự rất sợ Liễm vì

không biết cách cứu vãn mà trực tiếp kháng chỉ, tạo thành hậu quả không

thể lường trước.

Trong lòng thoáng lo âu, không biết có phải bởi vì

cảm xúc của ta đều đã thể hiện rõ ràng trên nét mặt hay không, cảm giác

bàn tay đặt dưới bàn hơi ấm áp, Nam Thừa Diệu đã vươn tay phủ lên mu bàn tay của ta, hắn cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ là khẽ nắm chặt bàn

tay ta.

Ta hiểu rõ ý tứ của hắn, cảm thấy có chút an tâm, cũng không

kịp biểu hiện điều gì, giọng nói thản nhiên lại mang theo ý cười của

hoàng thượng liền vang lên trong Thanh Hoà điện: “Mộ Dung thừa tướng,

không biết người con này của khanh đã hứa hôn chưa, hoặc là đã có người trong lòng hay không?”

Phụ thân vội cung kính đáp: “Khuyển tử tuổi

vẫn còn nhỏ, lại luôn quan tâm đến binh pháp kiếm thuật, còn chưa nghĩ

đến chuyện cưới xin.”

Hoàng thượng có vẻ hài lòng hơi hơi vuốt cằm,

đang định lên tiếng, Liễm đã nhanh miệng cười nói: “Hoàng thượng, thần

may mắn được nhìn thấy bút tích của hoàng thượng đề trên bức hoạ ‘Tuyết

thiên phá trận đồ’, trong đó có một câu hãy còn lưu lại như in trong trí nhớ của thần.”

Hoàng thượng không ngờ hắn lại đột nhiên đem câu

chuyện chuyển sang hướng này, hơi ngẩn ra, nhưng có lẽ là vì không muốn

làm phật ý vị thượng tướng quân vừa được tân phong này, mà đại khái cũng có thể là phò mã tương lai, hơn nữa hắn lại đề cập đến chuyện văn thư,

vì thế liềm mỉm cười hỏi: “Sao, là một câu thế nào?”

Liễm mày kiếm

khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng ngời cao giọng đọc: “Tướng quân bách chiến

xuyên kim giáp, trượng phu nhất nặc thệ hứa quốc —- Hoàng thượng đã thực sự viết ra tiếng lòng của vi thần!”

Hoàng thượng mỉm cười, mặc dù không nói gì, nhưng mà trong ánh mắt lại mang theo vài phần khen ngợi và hài lòng.

Mà Liễm lại đột nhiên nghiêm mặt, chấp tay quỳ gối trước thiên tử, đôi mắt sáng như đuốc, cao giọng nói từng câu từng chữ: “Thiên ân mênh mông

cuồn cuộn, hôm nay tại Thanh Hoà điện này Mộ Dung Liễm được phong danh

thượng tướng quân, nhất định phải hết lòng vì nước, anh dũng giết địch,

báo đáp thánh ân của hoàng thượng! Vi thần lúc này xin thề với nước nhà, nếu không lập được công lao, tuyệt đối không nghĩ đến chuyện vợ con!”

Hoàng thượng có hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó ánh mắt liền mang theo ý cười, lên tiếng nói: “Thượng tướng quân có tâm tư như vậy, trẫm rất vui mừng, bất quá, nếu thật sự phái khanh trấn thủ biên cương giết địch làm chậm

trễ chuyện thú thê sinh tử, e rằng phụ thân của khanh sẽ tìm đến trẫm kể khổ.”

Phụ thân vội nói: “Vi thần không dám.”

Mà Liễm cũng nghiêm

mặt nói: “Bảo vệ quốc gia, vốn là trách nhiệm của nam nhi, thời gian

thần ở Nghiệp Thành, đã từng cùng Long phi tướng quân Tần Chiêu ước hẹn, hắn bảo vệ Mạc Bắc, thần trấn giữ Nam Cương. Hôm nay vi thần mượn nhờ

việc tân phong, tại Thanh Hoà điện này cầu chiếu chỉ của hoàng thượng,

phái thần đến Nam Cương trấn thủ, lấy kì hạn năm năm, nếu thần không thể thanh trừ bọn Tề Việt thường xuyên xâm phạm, tuyệt đối sẽ không trở về

yết kiến thánh nhan, càng không nói đến chuyện thú thê sinh tử!”

Liễm vừa nói ra, mọi người liền xôn xao.

Nam Cương khổ ải, Tề Việt nhiều lần cố chấp xâm phạm biên giới mọi người

đều biết, bởi vậy, không ai có thể ngờ một công tử nhà quan từ nhỏ đã

sống trong sung sướng, lại muốn trấn thủ Nam Cương, lại còn lập ra lời

thề không dẹp yên Tề Việt quyết không thú thê sinh tử.

Trong lòng của ta có một chút bùi ngùi không nói nên lời, không hẹn mà nhớ đến cái

ngày ở Nam Sơn cư, hắn bảo tỷ đừng lo lắng, nói rằng hắn đã có cách ứng

phó, thật không ngờ là dùng cách này.

Hắn cũng biết chừng mực, không hề nói lời kháng chỉ, lời nói có tình có lý, khiến cho kẻ khác không tìm ra nửa phần không phải.

Kỳ thật khi còn ở Mạc Bắc, ta liền nhận ra Liễm không phải cái gì cũng

không biết, không phải là đứa trẻ đơn thuần, trẻ người non dạ, ta hiểu

rõ, hắn cũng hiểu rõ, những việc ta biết, hắn cũng đều biết, chẳng qua

là do trời sinh tính tình cao ngạo ngay thẳng, không muốn nguỵ tạo, cũng không muốn sống cuộc sống đấu đá lẫn nhau mà thôi.

Hôm nay hắn ứng

đối khéo léo như vậy, nhanh nhẹn ngăn chặn ý định tứ hôn của hoàng

thượng, thật ra ngay đến ta cũng muốn vỗ tay khen ngợi, nếu như không

phải vì hắn xin đến Nam Cương, đi mất năm năm, thời gian lâu như vậy.

Ta thấy sắc mặt phụ thân dù rằng vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại hơi trầm xuống, còn mẫu thân ngay cả vẫn mỉm cười lễ nghi, nhưng nét mặt

cũng ẩn giấu vài phần đau thương, cho dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn

không thể kiềm chế mà để lộ ra ít nhiều.

Tâm tư của bọn họ, ta sao

lại không biết, sao lại không cam lòng, đứa con mà mình yêu thương nhất, phải chịu khổ ở nơi Nam Cương hoang vắng hỗn loạn, dù sa