
rất nhiều, như vậy, nếu hắn muốn tìm một bức
cũng không phải là chuyện không thể.”
Hoàng thượng không nói gì, sắc
mặt vẫn thâm trầm, vì thế ta tiếp tục dịu dàng nói: “Phụ hoàng, thái tử
điện hạ luôn là người nhân từ hồn hậu, cả triều đều biết, nên nhất định
không thể dính dáng đến bọn nghịch tặc mưu phản, làm ra chuyện ngỗ
nghịch như vậy, xin phụ hoàng suy xét.”
Hoàng thượng nhìn ta thật
lâu, sau mới thản nhiên lên tiếng: “Từ ngày ngươi gả vào hoàng thất tới
nay, thái độ đối nhân xử thế vẫn luôn khiêm tốn, làm đúng bổn phận của
mình, cũng không thường xuyên qua lại với thái tử, tại sao hôm nay lại
vì chuyện của hắn mà cố gắng tranh thủ như vậy?”
Ta hít sâu một hơi,
càng tỏ ra vẻ cung kính ngoan hiền, giọng nói hơi mang theo chút lo sợ
luống cuống: “Nhi thần đã gả cho Tam điện hạ, hiển nhiên lấy phu làm
trời, xem phụ thân huynh trưởng của điện hạ cũng như phụ thân huynh
trưởng của mình, xem người thân của điện hạ cũng như người thân của
mình. Nhi thần thật sự không muốn thấy, bởi vì một bức văn tự nhỏ mà làm tổn thương tình cảm phụ tử giữa phụ hoàng và thái tử điện hạ, cũng
không muốn nhìn thấy, bởi vì một bức văn tự mà khiến hai huynh đệ thái
tử điện hạ và Tam điện hạ sinh ra sự ngăn cách nghi kỵ. Vì vậy lúc này
mới nhất thời không nghĩ nhiều đến lễ nghi, đem hết thảy những lời trong lòng nói ra, xin phụ hoàng thứ tội.”
Hoàng thượng lại không nói gì, vẫn trầm mặc, nét mặt kín đáo.
Mà Nam Thừa Diệu thì bước quỳ đến bên cạnh ta, cùng ta đối mặt với Hoàng
thượng, lên tiếng nói: “Phụ hoàng, phi thiếp của nhi thần không hiểu
chuyện, tự ý nói xằng quấy nhiễu thánh nhân, nhưng mà những lời nàng nói cũng chính là những suy nghĩ trong lòng nhi thần, xin phụ hoàng minh
xét.”
Hoàng thượng nhìn chúng ta thật lâu, cuối cùng chậm rãi cười: “Diệu nhi, hôm nay ngươi có thể làm như vậy, trẫm rất vui mừng.”
“Đây là bổn phận mà nhi thần phải tuân thủ, không dám nhận lời khen ngợi của phụ hoàng.” Nam Thừa Diệu điềm tĩnh trả lời như trước.
Hoàng thượng
khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó đem tầm mắt dời về phía ta, vẻ mặt lại dần
trở nên phức tạp khó dò, tuy rằng ông ta vẫn mỉm cười lên tiếng, nhưng
nụ cười kia lại ẩn giấu quá nhiều thâm ý không thể nhìn rõ: “Mộ Dung
thừa tướng đem một thiên kim hiểu rõ đạo nghĩa như vậy gả vào hoàng
thất, đúng là có lòng trung thành đáng khen, trẫm có phải nên cảm tạ
hắn.”
Trong lòng vừa mới thả lỏng, đột nhiên nặng trĩu, mà đôi mắt
của Nam Thừa Diệu cũng tối sầm lại, đang định mở miệng, hoàng thượng đã mỉm cười lờ đi, một lần nữa bước lên thềm ngọc, xua tay ý bảo chúng ta
đứng lên: “Tất cả đứng lên đi, quỳ làm gì, chỉ vì một bức văn tự nho nhỏ mà căng thẳng như vậy, nếu truyền ra ngoài còn không trở thành chuyện
cười cho bá quan văn võ hay sao.”
Hoàng thượng mỉm cười sâu xa, khẽ
gật đầu, sau đó tầm mắt dời đi, liền có thái giám khom người bước đến
thu dọn quyển trục bị hoàng thượng ném trên mặt đất, sau đó im lặng lui
ra ngoài.
Ta hạ xuống đôi mi, hiểu rõ hoàng thượng muốn đem việc này
cho qua, mà bức văn tự kia hơn phân nửa là không tiếp tục được lưu giữ.
Nhưng mà, dù huỷ đi bức văn tự kia, nhưng vẫn không huỷ được sự nghi kỵ trong lòng.
Hiện giờ, nét mặt của hoàng thượng càng thờ ơ tránh né, càng thể hiện rõ sự nghi kỵ của ông ta đối với thái tử.
Đang nghĩ ngợi liền nghe thấy giọng nói hoàng thượng lần nữa vang lên: “Ầm ĩ lâu như vậy, trẫm cũng đã mệt mỏi, buổi tối còn có Lễ Chúc Mừng, trước
tiên các ngươi cứ đến ngự hoa viên đi dạo, nếu mệt thì đến Lưỡng Nghi
điện nghỉ ngơi, không cần phải xuất cung phiền phức, cũng không cần ở
bên trẫm.”
Nam Thừa Diệu đáp một tiếng “Vâng”, Khánh phi nương nương
lập tức mỉm cười tiến đến dìu hoàng thượng: “Bệ hạ, thần thiếp đưa người về Khánh Dương cung nghỉ ngơi một chút, người thấy thế nào? Thần thiếp
đã căn dặn Bảo Yến hầm tổ yến từ sáng sớm, người nên uống một chút để
thông giọng, được không?”
Hoàng thượng gật đầu, cười nhẹ với Khánh
quý phi rồi cùng bước ra Tuyên Chính điện, ta cùng Nam Thừa Diệu, Triệu
Mạc và Âu Dương Hiến đi theo cung tiễn.
Mãi cho đến khi ngự giá của
thiên tử biến mất sau ngự hoa viên, không thể tiếp tục nhìn thấy, lúc
này Triệu Mạc mới nhìn ngó xung quanh, chắc rằng không có một ai, mới
thở ra một hơi, cười nói rất nhẹ: “Điện hạ, ngày sau nếu người không thể kế thừa ngôi vua, e rằng thần có mấy cái đầu cũng không giữ được.”
Âu Dương Hiến lấy khuỷu tay đẩy Triệu Mạc một cái, nói nhỏ: “Còn đang
trong cung, nói chuyện nên cẩn thận một chút, bất quá vừa rồi ngươi đúng là . . .”
Vừa nói vừa buồn cười.
Sắc mặt Triệu Mạc cứng đờ, tuy
là thẹn quá hoá giận, nhưng vẫn chú ý hạ giọng không để người bên ngoài nghe thấy; “Ngươi còn cười, sớm biết quỳ xuống đất mất mặt như vậy, ta
để cho ngươi làm!”
Âu Dương Hiến cười to thành tiếng, mà ta cho dù trong lòng có hơi nặng nề, cũng khó tránh bị bọn họ trêu cười.
Lơ đãng đảo mắt, liền chạm phải đôi mắt thâm trầm như đêm của Nam Thừa
Diệu, hắn không để ý đến sự vui đùa của Triệu Mạc và Âu Dương Hiến, chỉ
là nhìn ta thật sâu, qua một lúc