
, quần áo của cô mười phút nữa có người đưa tới, đúng một giờ
sau phải đến công ty.” Nói xong, thân hình to lớn liền đẩy cửa ra khỏi
phòng.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc đứng ở giữ phòng lớn, đáy lòng
không biết là tư vị gì, cái gì? Một giờ? Như vậy? Nàng rất không có cốt
khí nghĩ, tiềnlương của nàng sẽ không bị trừ a! Nhưng mà, đáp án chỉ có
tụ mình suy đoán, Kỷ Vĩ Thần đã đi rồi.
Kinh ngạc đứng ở giữa
phòng hồi lâu, tối hôm qua vì say rượu nên nàng còn đau đầu, tìm được
sofa ngồi xuống, nàng rót một ly trà đậm đặc uống một hơi, giờ mới bắt
đầu cảm giác đói bụng, tối hôm qua đến bây giờ, một chút thức ăn đều
không có, mấy ngày nay bởi vì tâm tình không tốt, cũng không có ăn
nhiều, hôm nay, nàng chỉ cảm thấy đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Hạ Cảnh Điềm khóe mắt liếc về phía phòng bếp, không nói hai lời liền
vọt đi vào, nhưng bên trong đồ đạc trơn bóng xinh đẹp dường như là mới
mua, nàng dám cá rằng gian phòng bếp khẳng định chưa bao giờ được dùng
qua, nào có người nào làm bếp mà sạch sẽ đến ngay cả chút bụi dầu khói
cũng không có đây? Chỉ là bài trí thôi à.
Chịu đựng cơn đói ngồi ở trên ghế sô pha chờ quần áo, thời gian từ từ trôi qua, đúng mười phút
chuông cửa vang lên, Hạ Cảnh Điềm nhanh chân đi mở cửa, chỉ thấy ngoài
cửa là một người đàn ông trung niên, trong tay cầm một hộp quần áo rất
đẹp, mỉm cười nói!”Hạ tiểu thư, đây là Kỷ tổng chuẩn bị cho cô.”
Hạ Cảnh Điềm đưa tay tiếp nhận, nở nụ cười đáp trả, “Cám ơn.” Người đàn
ông ánh mắt thân thiện không có một tia cười nhạo, nhưng Hạ Cảnh Điềm
vẫn cảm giác nóng mặt.
Cầm theo quần áo trở lại phòng, trong đó
là một bộ đồng phục công sở màu trắng thanh nhã, Hạ Cảnh Điềm khẽ nhếch
miệng phỏng đoán giá tiền, trời ạ! Một bộ này bao nhiêu tiền đây? Ngoài
quần áo nàng còn tìm thấy cả nội y trong hộp, cầm trong tay quần lót màu hồng nhạt khêu gợi, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa cảm thấy mặt đỏ tim
đập nhanh, thật sự là không mặt mũi nhìn ai nha.
Không thể chờ
đợi nàng liền thay quần áo, đứng ở trước gương, Hạ Cảnh Điềm không khỏi
tán thưởng ánh mắt lựa chọn của người đàn ông trung niên kia, bộ trang
phục này không lớn không nhỏ, vừa phù hợp với nàng, ngay cả một chút dư
thừa cũng đều không có, đang soi gương, Hạ Cảnh Điềm thầm giật mình,
nhưng đồ này là Kỷ Vĩ Thần gọi ông ta mang đến, như vậy những thứ này là do hắn nói mới đúng? Mắt hắn là gì vậy trời? Có thể chuẩn xác đến không sai một chút nào ư, nhất định là đối với phụ nữ nhân rất rõ ràng mới có thể nắm chắc được như vậy, hừ. (Ghen nha ^^)
Ra khỏi phòng Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm đi thẳng tới dưới lầu, ở lại phòng dùng qua bữa sáng mới ngăn một chiếc taxi hướng đến công ty.
Tại tầng hai mươi mốt của văn phòng Kỷ thị, Kỷ Vĩ Thần đang ký tư liệu, đột nhiên, một đơn
xin từ chức xuất hiện ở trước mắt, mở ra xem thì ra là của Ngô Viễn
Khang, mắt tinh híp lại, nhìn chằm chằm vào đơn xin từ chức như có điều
suy nghĩ. Vội vội vàng vàng đi
tới công ty, Hạ Cảnh Điềm giống như mình làm việc trái với lương tâm,
thần sắc xám xịt, cho dù người khác nhìn nàng một chút, nàng đã cảm thấy bối rối rồi không dám đối mặt, chuyện tối hôm qua hẳn là không có ai
biết! Kỷ hội thần đánh chết sẽ không nói ra đâu, như vậy nàng không nói
thì cũng không ai biết, đi ngang qua phòng tiêu thụ nhìn thấy chiếc ghế
kia trống, lòng của nàng vô thức đau nhói.
Trở lại văn phòng, mở ra xem từng trang thư điện tử, cuối cùng, trong lòng đau nhức mà xóa hết, từng cái từng cái một tựa như có người lấy đi mọi cảm giác của họ
từng có với nhau, có chút đau nhưng không muốn dừng lại, chỉ có thoải
mái, chỉ cần cùng hắn có quan hệ toàn bộ đều xóa sạch, quyết định đoạn
tuyệt hết thảy ký ức cùng hắn, mà ngay cả vài câu chữ cũng không muốn
lưu lại.
Chỉ là mất đi một bạn trai cũng mất luôn một bạn tốt, Hạ Cảnh Điềm nghĩ đến Lý Lan, trong lòng vẫn y nguyên run rẩy, đã từng là
bạn tốt như vậy, không có gì giấu nhau lại bởi vì chuyện này mà làm cho
tình bạn bay đi, đã lâu nàng không có cùng Lâm Lâm gặp mặt, đầy lòng
đắng ngắt nhưng không được trút bỏ, thật buồn bực a!
Hạ Cảnh Điềm đang xóa thư, đột nhiên, ngoài cửa có người xông thẳng vào làm Hạ Cảnh
Điềm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là vị khách tên Đường Tư lúc
trước, nhìn hắn mặt mũi tràn đầy nóng vội, ánh mắt lo lắng nhìn Hạ Cảnh
Điềm, hỏi, “Kỷ tổng giám đâu?”
“Không biết Đường tiên sinh có
chuyện gì không?” Hạ Cảnh Điềm cười đứng người lên, lại nói tiếp, nàng
đúng là không xứng làm trợ lý, Kỷ Dịch Hạo biến mất lâu như vậy, nàng
lại không có tin tức.
Đường Tư hờn dỗi hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt
nghiêng qua Hạ Cảnh Điềm liếc, tràn đầy cơn tức nói, “Tôi muốn tìm Kỷ
tổng giám của các ngươi.”
“Phiền Đường tiên sinh chờ một chút,
tôi giúp ngài liên lạc.” Hạ Cảnh Điềm trước ổn định hắn, sau đó gọi điện thoại đến biệt thự của Kỷ Dịch Hạo, điện thoại vang lên thật lâu nhưng
không có ai tiếp, có thể thấy là Kỷ Dịch Hạo không ở đó, nàng lập tức
lại gọi đến máy di động của hắn, nhưng lại tắt máy, Hạ Cảnh Điềm sửng
sốt một chút trong nội tâm không khỏi nóng