Disneyland 1972 Love the old s
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211002

Bình chọn: 8.00/10/1100 lượt.

ột nụ cười.

Đi vào công ty, Hạ Cảnh Điềm trực tiếp vào văn phòng, nàng sợ mở ra hộp

thư điện tử, nhưng không có cách nào, nàng còn phải xem sắp xếp lịch

trình, quả nhiên, một bức thư của Ngô Viễn Khang đã được gửi đến nàng.

Bên trong chỉ có ngắn gọn một câu, “Thực xin lỗi Cảnh Điềm, chuyện tối hôm qua anh thật xin lỗi, nếu như chia tay có thể làm cho chúng ta tốt hơn, chúng ta hãy chia tay đi!”

Sững sờ nhìn qua mấy chữ này một hồi lâu sau, nàng cơ hồ đem từng chữ đều gậm nhắm, Hạ Cảnh Điềm trả lời,

“Tại sao phải đối với em như vậy?”

Rất nhanh, Ngô Viễn Khang hồi

đáp, “Cảnh Điềm, anh chỉ muốn nói, chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn,

anh thật tình yêu em, cũng không kỳ vọng em sẽ trở lại bên cạnh anh, anh chúc phúc cho em, hôm nay anh sẽ từ chức, anh nghĩ đối với em và anh

đều tốt.”

Từ chuyện tối hôm qua, Hạ Cảnh Điềm trong lòng đã hận

chết Ngô Viễn Khang rồi, nhưng vừa nghe đến hắn đưa đơn từ chức, nàng

cũng giật mình, trong đầu loạn thất bát tao, không biết nên như thế nào

cho phải, đang muốn đóng lại hộp thư đã thấy tin mới của hắn gửi tới.

“Trước khi anh rời đi, chúng ta có thể gặp nhau để tạm biệt không?” Ngô Viễn Khang đưa ra yêu cầu.

Hạ Cảnh Điềm vốn nghĩ cự tuyệt, nhưng nàng lại rất muốn nghe một chút hắn

rốt cuộc muốn nói điều gì, liền hồi đáp!”Được, giữa trưa đến nhà hàng ở

đối diện công ty.”

Giữa trưa, Hạ Cảnh Điềm đến trước, Ngô Viễn

Khang sau đó đi đến ngồi ở đối diện nàng, bắt đầu không khí có chút cứng ngắc, nhưng là Ngô Viễn Khang mở miệng trước, “Cảnh Điềm, có chuyện này anh muốn hỏi em, em cùng Đỗ Thiên Trạch là quan hệ gì.”

Hạ Cảnh Điềm ánh mắt hơi mở, giọng điệu cứng ngắc nói!”Chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè.”

“Kỳ thật, hôm nay nói đến quan hệ của em và anh ta có chút không thích hợp, nhưng là anh muốn nói, chúc phúc hai người.”

“Anh đang ở đây nói cái gì?” Hạ Cảnh Điềm khó hiểu nhìn Ngô Viễn Khang, bởi vì lời hắn nói làm cho nàng giật mình.

Ngô Viễn Khang buồn vô cớ thở dài, “Điện thoại là anh ta tặng! Lần trước em từ chối đi ăn cùng anh cũng là anh ta mời em, tối hôm qua, em nói đang ở nhà bạn, nhưng thật ra là cùng anh ta cùng một chỗ đúng hay không?”

“Anh đang hoài nghi em?” Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, không dám tin theo dõi hắn.

Ngô Viễn Khang cười tự giễu, “Anh không phải hoài nghi em, ngày hôm qua

cũng chỉ là trùng hợp em lên xe của anh ta, em tại sao phải gạt anh?”

“Cho nênanh tìm Lý Lan đi uống rượu?” Hạ Cảnh Điềm vô cùng đau đớn lên tiếng.

Đối diện hắn không nói gì, chấp nhận, Hạ Cảnh Điềm mới bừng tỉnh đại ngộ,

nguyên lai khi anh ta phản bội mình trước, cũng đã cho rằng mình trước

đã phản bội anh ta, đột nhiên, nàng cảm thấy buồn cười cực kỳ, không

biết là cười khổ, hay là cười vui, tóm lại, Hạ Cảnh Điềm nở nụ cười.

Xế chiều hôm đó, Hạ Cảnh Điềm có nhận được một đơn xin từ chức gửi đến,

không, là hai, còn có đơn từ chức của Lý Lan cũng được đưa đến trong tay nàng. . . Hạ Cảnh Điềm không

biết như thế nào vượt qua ngày này, nhịn đến lúc tan việc, nàng cơ hồ là rời đi như chạy trốn, khi tiến vào thang máy đã đụng phải Lý Lan, Lý

Lan ánh mắt tự trách nghĩ lên tiếng trước, nói với nàng vài lời, nàng

thần sắc nhàn nhạt chỉ nhìn Lý Lan, liền đi vào thang máy, nàng lúc này

không muốn nghe bất luận cái gì giải thích, không muốn nghe bất luận cái gì xin lỗi, nàng chỉ là muốn, cứ như vậy mà qua! Chuyện này không cần

phải nhắc lại.

Đi bộ trên vỉa hè, bên cạnh là đường phố nhộn

nhịp, Hạ Cảnh Điềm không nghĩ muốn về nhà, đầu óc một mảnh mê mang,

không biết phải đi hướng nào, trong lúc đó chợt một ý nghĩ nảy ra trong

đầu, tất cả mọi người đều đùa cợt, mình sao không thể chơi đùa ? Vì cái

gì nàng phải làm một người an phận thủ thường? Tất cả mọi người đang đùa giỡn với đời, đúng a! Cuộc sống chính là phải sôi nổi một chút, nếu

không, sẽ bỏ lỡ giai đoạn tuổi xuân đang căng tràn?

Đang nghĩ

ngợi, Hạ Cảnh Điềm nhìn thấy cách đó không xa một quán bar cao cấp, đáy

lòng dường như có lực đẩy hướng bước chân nàng tìm đến.

Dưới ánh

đèn vàng mê hoặc, Hạ Cảnh Điềm một thân quần áo thoải mái, tư thế tùy ý

nửa ngồi nửa dựa, trong ánh mắt nhuốm màu sắc phiền muộn, thất tình

thôi, ai mà không có, hôm nay xem như có thêm nàng vậy, nghe nhạc sàn

vang lên sôi động, nhìn mọi người ôm nhau cuồng nhiệt nhảy múa, đột

nhiên nàng cảm giác đặc biệt hư không.

Giơ lên ánh mắt, nàng nhìn thấy cũng có rất nhiều cô gái ngồi một mình trong quán bar, bên cạnh

nàng cũng có một người, cô bé kia cách ăn mặc rất gợi cảm mê người, cặp

môi đỏ mọng như hờn dỗi, tóc dài hơi rối càng tản ra vô hạn phong tình,

cô ấy yên lặng uống rượu, đáy mắt cũng giống nàng, tịch mịch cô đơn.

Đột nhiên, một người đàn ông cao ráo đi tới gần cô bé, “Tiểu thư, một mình sao?”

Cô gài hé mở cặp môi đỏ mọng cười, bởi vì rượu cồn mà ánh mắt có vẻ mê ly nhộn nhạo, thanh âm càng vô cùng nhỏ, “Đúng!”

Trên mặt người đàn ông không che giấu vui vẻ, ánh mắt tinh xảo chằm chằm

vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, cười nói!”Anh có thể mời em một ly

không?”

“Được!” Cô gái khanh khách cười, thập phần hưởng thụ