
trả lời!” Viễn Khang.”
“Em đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại thanh âm khàn khàn vang lên.
“Em đang. . . đi cùng một người bạn.” Hạ Cảnh Điềm không thể không nói dối.
“Bạnh? Bạn nào? Là nam giới?” Ngô Viễn Khang hỏi tới, thanh âm trầm thấp lộ ra một loại cảm giác khó chịu.
Hạ Cảnh Điềm nghe ra tiếng nói Ngô Viễn Khang không ổn, hơn nữa, nàng còn
đoán được hắn nhất định là đang uống rượu, bởi vì bên kia điện thoại
thanh âm rất ầm ỹ, nàng lập tức cười nói!”Chỉ là một bạn tốt, Viễn Khang anh đang ở quán rượu sao?”
“Ừ.” Hạ Cảnh Điềm chen vào mở chủ đề, lại làm cho Ngô Viễn Khang rất cảm thấy không vui, hắn nhẹ đáp một tiếng.
Hạ Cảnh Điềm nhìn đồng hồ, chỉ còn chút nữa là 11 giờ, liền cười nói!”Viễn Khang, em có thể muộn một chút mới trở về.”
“Tùy em, anh cũng đang ở bên ngoài.” Ngô Viễn Khang giọng điệu bắt đầu xuất
hiện men say, sau đó, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng ồn ào.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc, xuất thần nhìn điện thoại một hồi lâu, Ngô Viễn
Khang không ổn, như là đang tức giận, chẳng lẽ hắn đang hoài nghi nàng?
Hạ Cảnh Điềm trong lòng thở dài, quay đầu lại, ánh mắt vội vàng vừa vặn
đối diện hai mắt yên tĩnh của Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm thần sắc u
buồn ngồi ở đối diện hắn, cắn môi dưới rất là nôn nóng.
“Làm sao vậy? Anh ta trách cô ài?” Đỗ Thiên Trạch hừ nhẹ lên tiếng.
“Không có, anh ấy khả năng là đang uống rượu, hơn nữa là đã say.” Hạ Cảnh Điềm trả lời, trong lòng nghĩ Ngô Viễn Khang có phải là đang một mình, nếu
quả thật say rồi, hắn làm sao trở về?
Xác thực, Ngô Viễn Khang đã say, say đến bất tỉnh nhân sự rồi, sau khi gọi điện thoại xong, hắn
càng uống nhiều hơn, một ly tiếp một ly, dường như không dứt,Lý Lan ở
một bên sợ muốn ngăn cản nhưng cũng không được, đang muốn lấy lại ly
rượu, tay đã bị Ngô Viễn Khang bắt lấy, nghe hắn lẩm bẩm lên tiếng,
“Cảnh Điềm, anh không trách em, không cần phải rời bỏ anh. . . Không cần phải rời bỏ anh. . .” Nói xong lời cuối cùng đã ngã vào trên bàn.
Lý Lan thở dài, từ trong lòng bàn tay hắn rút tay ra, trả tiền rồi đỡ hắn
rời đi. Lý Lan biết rõ Ngô Viễn Khang ở đâu, bởi vì có một lần nàng theo dõi tới đó, nàng lái xe Ngô Viễn Khang hướng về nhà hắn mà đi.
Đỡ Ngô Viễn Khang say khướt trở lại nhà, Lý Lan xinh xắn lanh lợi toàn thân đã mồ hôi ướt đẫm, đem Ngô Viễn Khang để ở sô pha, nàng mỏi mệt lại gần
nằm lên bờ vai hắn rộng lớn, Lý Lan trong mắt toát ra nụ cười thỏa mãn,
nhìn xuống Ngô Viễn Khang đang ngủ say trước mặt, nàng dâng lên môi mỏng mê người, giống với một loại rượu mạnh làm cho người say mê.
Ngón tay trắng nõn thon dài mơn trớn khuôn mặt anh tuấn của hắn, cuối cùng,
lưu luyến trên bờ môi mỏng, hơi có chút can đảm, Lý Lan nhoài người lên, cặp môi đỏ mọng đã che lấp khóe môi hắn, khẽ hôn một cái.
Khi nở nụ cười thoả mãn, phút chốc, Ngô Viễn Khang mặt lộ vẻ khó chịu, hô lên, “Nước. . .nước”
Lý Lan lập tức bưng lên một ly đậm đặc, đang muốn rót cho hắn uống thì lại bị hắn nôn vào người, Lý Lan nhẹ a một tiếng, lui về phía sau mấy bước, chỉ thấy Ngô Viễn Khang mắt say lờ đờ sương mù nhìn nàng, tay bắt lấy
tay của nàng, lẩm bẩm nói!”Cảnh Điềm, đừng đi. . .”
Mặc dù gọi
tên Cảnh Điềm, nhưng giữa lòng bàn tay nhiệt độ lại rất chân thật và có
lực, Lý Lan thở dài một hơi, nhìn qua người mình dính đầy chất bẩn, dịu
dàng nói!”Em không đi, em ở lại cùng anh.”
Dưới ánh đèn dịu mát,
Lý Lan từ trong phòng tắm đi ra, trên người chí quấn quanh chiếc khăn
tắm, tóc dài buông xõa nhìn rất gợi cảm, đường cong uyển chuyển mê
người lộ ra, chân thon dài, ngực tròn đầy cao vút, dần dần tiếp cận Ngô
Viễn Khang đang còn say khướt.
Nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, Lý Lan
xinh đẹp lộ ra nụ cười quyến rũ, Ngô Viễn Khang bởi vì rượu cồn tác động đã kích thích tâm tình cô đơn của hắn, có chút mơ mơ màng màng, đôi mắt híp lại nhìn mê mẩn người trước mắt, tình cảm mãnh liệt khiêu lên, tuy
say nhưng lý trí lại rất thanh tỉnh, lúc này Lý Lan đẹp không gì sánh
nổi, bị rượu cồn mê hoặc hắn sớm đã từ bỏ tất cả suy nghĩ, tất cả tinh
lực chỉ ở trên thân thể mê người trước mắt này.
Lý Lan nụ cười vũ mị vuốt ve khuôn ngực hắn rắn chắc, ngón tay mảnh khảnh cởi bỏ từng cút áo trên người hắn. . .
“Lý Lan. . .” Tuy trong mê say, nhưng Ngô Viễn Khang đang cố gắng khống chế được lý trí.
Lý Lan trong lòng khẽ giật mình, ánh mắt sương mù đã ngập nước, môi thơm
kiên địn hôn lên môi hắn, lẩm bẩm gọi tên, “Viễn Khang. . . Đừng cự
tuyệt em. . .”
Say rượu nhân vô ý chí, Ngô Viễn Khang sao có thể
chống cự được một tạo vật xinh đẹp như thế, môi Lý Lan cho hắn lý do
phóng túng, hắn thở gấp, không do dự liền đem thân thể mềm mại đặt ở
thân dưới. . . Đêm nay, bóng đêm
thật mê người, những ngôi sao nhỏ phi thường sáng, bầu trời tinh khiết
vào đêm nhìn rõ cả vầng nguyệt tròn vành vạnh, trời đất bao phủ một mảnh ánh sáng màu bạc nhàn nhạt.
Hạ Cảnh Điềm đứng ở cửa sổ sát
đất, từ chỗ cao nhìn cả thành thị vào đêm, nàng có cảm giác trời rất
rộng đất cũng rất rộng, quay đầu lại, ánh mắt liếc nhìn kim đồng hồ, đã
mười một giờ.
Hạ Cảnh Điềm hít vào một hơi, nhì