
Thần lại bị một câu trầm thấp ho khan làm
bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, chỉ thấy Hạ Cảnh Điềm ho nhẹ vài tiếng, hắn đi nhanh tiến lên, thay Hạ Cảnh Điềm đắp lại chăn, khi thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn tái nhợt đã khôi phục vài tia hồng nhuận, hắn không khỏi trong lòng thầm giận, thật sự là phiền toái.
Trong bóng tối, Đỗ Thiên Trạch nằm ở trên giường, nhiều lần khó ngủ, trong đầu chỉ có gương mặt Hạ
Cảnh Điềm, câu nói đả thương người vang ở bên tai, tự dưng nhắm trúng
hắn bực bội, chưa từng có trãi qua cảm giác đau như vậy, lúc này đây,
lại đau đến như thực, nguyên lai, đau khổ vì tình lại có tư vị khó chịu
như vậy, hắn bắt đầu nhớ lại, lấy hình ảnh trước kia những cô gãi đã ở
trước mặt hắn đau khổ cầu khẩn tình yêu .
Trời sáng, trong hỗn
loạn Hạ Cảnh Điềm mở mắt ra, trên giường bệnh ngọn đèn yếu ớt kích thích mắt của nàng, làm cho nàng chưa thích ứng được, nàng ngồi dậy, nhưng
mà, khi thấy chính mình một thân bệnh phục, trong tay đính kim tiêm thì
nàng cả người đều kinh ngạc, giương mắt nhìn, bóng dáng trên ghế nằm dài dọa nàng nhảy dựng, cả kinh mở lớn miệng, trời ạ! Dĩ nhiên là Kỷ Vĩ
Thần.
Chỉ thấy hắn ngủ rất an ổn, gương mặt tuấn tú bị bóng tối
che khuất, chiếu ra hắn một nửa mặt hoàn mỹ, bộ dáng trầm tĩnh Hạ Cảnh
Điềm hiếm thấy, nàng vuốt lại tóc ra sau lưng, bắt đầu nhớ lại tình
huống tối hôm qua, nàng chỉ nhớ rõ chính mình ngủ ở trên ghế, nhưng mà
về sau vì sao đi vào bệnh viện?
Đầu y nguyên rất đau, rất nặng,
dường như đè nặng một tảng đá, nhưng trong choáng váng, như bản năng phụ nữ, nàng đột nhiên nghĩ đến, nàng vốn mặc áo choàng tắm, ánh mắt lơ
đãng nhìn tới một bên, trên ghế chất mấy cái quần áo chỉnh tề, nàng cả
kinh thiếu chút nữa khẽ gọi lên tiếng, trời ạ! Kỷ Vĩ Thần đã làm cái gì?
Phút chốc nàng khuôn mặt hồng lên một mảnh, vốn đầu óc đang loạn nay càng
loạn thành một đoàn, nhìn nhìn lại những thứ kia quần áo, lần trước hắn
mua cho của mình, nói như vậy, thật sự là hắn thay đổi quần áo? Hạ Cảnh
Điềm che miệng, đầu càng hôn mê, lặng lẽ nằm vào trong chăn, cố gắng
trốn tránh, tựa hồ như vậy có thể cứu vãn lý trí hiện tại. Yên tĩnh trong phòng
bệnh, Hạ Cảnh Điềm tránh ở trong chăn một mình buồn bực, ngẫu nhiên cảm
giác nóng lên, nhô đầu ra. Nàng không biết, ngủ ở trên ghế, Kỷ Vĩ Thần
sớm đã mở mắt, biểu lộ nghiền ngẫm chằm chằm vào nàng đang tránh ở trong chăn, bộ dáng chật vật.
Ngoài cửa sổ là bầu trời bao la đã
sáng rồi, nghe được trên ghế có động tĩnh, Hạ Cảnh Điềm nhanh nhắm mắt
lại giả bộ ngủ. Nhưng không biết, Kỷ Vĩ Thần sớm đã phát giác nàng đã
tỉnh, bên trán đột nhiên chạm đến một đôi tay thử nhiệt độ, Hạ Cảnh Điềm toàn thân căng thẳng, thiếu chút nữa vì vậy mà giả bộ ngủ thất bại.
Kỷ Vĩ Thần thú vị nhìn cô gái này đang giả vờ, thu tay về, trải qua một
đêm nàng đã bớt sốt không ít. Nhưng là, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái
nhợt, tựa hồ còn cần quan sát, liếc nhìn một cái, hắn cầm lấy điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Sau lưng, Hạ Cảnh Điềm lặng lẽ xốc lên góc
chăn, nhìn qua cửa đã đóng, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. Thật sự là mất mặt, dưới loại tình huống này đụng phải hắn, ngày hôm qua bởi vì lo lắng Đỗ
Thiên Trạch, nàng cả người đều choáng váng, ẩn ẩn nhớ là Kỷ Vĩ Thần ở
trong mưa kéo mình đi. Nàng mấp máy môi, lý trí bắt đầu từng chút từng
chút một rõ ràng, nhớ tới ngày hôm qua lời nói tổn thương Đỗ Thiên
Trạch, nàng đến bây giờ còn cảm thấy như đang nằm mơ, ngắn ngủn mấy
ngày, nàng cùng Đỗ Thiên Trạch lại muốn trở thành người xa lạ.
Nhưng vừa nghĩ như thế cũng tốt, vừa vặn cho hai người có lý do tách ra,
chính là Đỗ Thiên Trạch tại sao phải biết mình đi tham gia tiệc? Hơn
nữa, những lời kia hắn từ nơi nào nghe tới ? Nghĩ lại, Doãn Lê Hàn cùng
Đỗ Thiên Trạch đều là thiếu gia nhà giàu, có lẽ bọn họ có chung bạn bè
a!
Ngồi dậy, nàng cầm lấy điện thoại xem xét, lại sắp đến tám
giờ, trời ạ! Nàng còn phải đi làm, nhưng chính mình loại tình huống này
còn đâu tâm tình làm việc? Hơn nữa quần áo cũng còn đang trong biệt thự
Kỷ Vĩ Thần, nghĩ xong, nàng gọi điện thoại hướng Ngô Kiệt xin nửa ngày
nghỉ, vừa mới nói chuyện điện thoại xong, thì có hộ lý đến vì nàng lấy
kim, nàng thay đổi quần áo liền về thẳng nhà của mình, liền tiền thuốc
men đều là Kỷ Vĩ Thần trả.
Giữa trưa, tùy tiện nấu một chút đồ
ăn, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ hướng công ty đi đến. Bệnh nặng
nhìn nàng không tốt, cả người tinh thần không phấn chấn, đi vào văn
phòng, trông thấy một đống tư liệu chồng chất trên bàn, nàng thực sự
muốn ngất.
Phòng họp 301, theo thông lệ hội nghị, Kỷ Vĩ Thần
nghiêm túc ngồi vị trí chủ tọa, nghe báo cáo từ các ban. Đồng thời, cũng đưa ra đánh giá, sau khi tan họp, hắn vô tình đi ngang qua chỗ Hạ Cảnh
Điềm làm việc, khi ánh mắt chạm được bóng dáng đằng sau máy tính thì
hắn lông mày không khỏi nhíu một cái, không thể tưởng được nàng lại lên
ban .
Đồng thời, Hạ Cảnh Điềm cũng cảm giác ở cửa ra vào có ánh
mắt nhìn mình chằm chằm, lúc nhìn lên, vô tình đụng đến ánh mắt thâm
thúy của Kỷ Vĩ Thần. Kỷ Vĩ Thần ngược lại dù bận vẫn ung dung, Hạ Cảnh
Điềm